Đêm Sương Mù - Chương 7: Ở một mình
Hoàng Lư nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết nên chuẩn bị món quà gì để tặng cho Mạnh Yến Lễ, thầm quyết định có cơ hội sẽ hỏi thăm dì Dương.
Gió nhẹ thổi tới, sương mù trên mặt biển bỗng tan đi, chỉ còn lại dãy núi như ẩn như hiện phía xa xa.
Hoàng Lư chợt nhớ ra việc chụp ảnh cho Trọng Hạo Khả. Cô lấy điện thoại ra, tìm góc đẹp rồi chụp vài tấm ảnh, sau đó gửi đi.
Trọng Hạo Khải gần như trả lời ngay lập tức, gọi điện thoại đến: “Nơi này tuyệt thật, khác gì chốn tiên cảnh đâu, rất hợp để vẽ tranh phong cảnh đấy.”
Sau khi Hoàng Lư tỏ vẻ đồng ý, Trọng Hạo Khải lại hỏi: “Ê Hoàng Lư, mấy ngày nay cậu có vẽ gì không?”
“Không, tôi đi vội nên không mang theo dụng cụ vẽ.”
“Sinh viên mỹ thuật đi ra ngoài mà lại không mang theo dụng cụ vẽ! Cậu có còn xứng đáng với mấy pho tượng danh sư trong trường nữa không? Nửa đêm không sợ họ đứng khóc ở đầu giường hả?”
“Họ sẽ khóc ở đầu giường cậu chứ, vì cái miệng lắm lời của cậu đấy!”
Cô không khách khí mà đáp trả, sau đó cúp máy trong tiếng cười như nắc nẻ của Trọng Hạo Khải.
Hoàng Lư đến ngân hàng gần đó rút một số tiền mặt, rồi lại đi lòng vòng theo bản đồ một lúc lâu mới tìm được một cửa hàng văn phòng phẩm nhỏ gần trường học, mua vài chiếc phong bì.
Cô bỏ tiền mặt vào phong bì, dự định khi nào gặp Mạnh Yến Lễ vào giờ ăn tối sẽ trả lại tiền thuê phòng và chứng minh thư cho anh.
Nhưng tối hôm nay, Mạnh Yến Lễ lại không ăn ở nhà, anh đi ra ngoài.
Dì Dương nói anh vào trung tâm thành phố Thanh Li để làm gì đó, có lẽ sẽ về khá muộn.
Mạnh Yến Lễ không có ở đây, vừa hay Hoàng Lư có cơ hội hỏi dì Dương về sở thích của anh.
Được hỏi về chuyện này, dì Dương nở nụ cười hoài niệm: “Hồi nhỏ Yến Lễ có rất nhiều sở thích, xếp hình, đọc sách, chơi piano, trượt tuyết, nhiều vô kể. Lớn hơn một chút thì chỉ mê vẽ tranh. Cậu ấy còn…”
Dì Dương khựng lại, che giấu điều gì đó, cụp mắt xuống lặp lại một lần nữa: “Đúng vậy, sau này chỉ mê vẽ tranh thôi.”
Hoàng Lư không nghe ra tiếng thở dài trong giọng nói của dì Dương, thực ra, khi nghe đến chữ “vẽ”, cô có chút ngẩn ngơ.
Mạnh Yến Lễ thích vẽ?
Cũng đúng, chẳng phải trên tường tầng hai nhà anh treo một bức tranh siêu to, siêu đắt tiền sao?
Nhưng gu thẩm mỹ của anh quá cao, nếu tặng tranh thì phải bao nhiêu tiền mới đủ?
Hoàng Lư chưa từ bỏ ý định, lại hỏi dì Dương một câu: “Anh ấy chỉ thích vẽ tranh thôi ạ?”
“Ừ.”
Dì Dương thất thần đáp lại, một lúc sau, bà đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó buồn cười, nếp nhăn nơi khóe mắt giãn ra: “Dì nhớ lúc đó Yến Lễ đang trong độ tuổi dậy thì, cả ngày không về nhà, đi khắp nơi xem triển lãm. Dì sợ nó học cái xấu, bọn nhỏ ở độ tuổi đó rất dễ đua đòi. Dì bèn nghĩ phải tìm chủ đề chung để nói chuyện với nó mới được. Thế là dì học thuộc tên những họa sĩ mà nó thích, tên của các họa sĩ nước ngoài thực sự rất khó đọc, dì phải học rất lâu…”