Đêm Sương Mù - Chương 4: Quan tâm
Khi Mạnh Yến Lễ gửi tin nhắn thoại cho Hoàng Lư, anh vừa đi lên tầng vừa nhấn nút ghi âm, nói xong thì thả ngón tay ra gửi tin nhắn đi.
Vừa hay gặp được dì Dương ở góc cầu thang, anh bèn nghiêng đầu hỏi: “Dì Dương, lần đầu tiên đến Thanh Li thì phải chú ý cái gì?”
Dì Dương ngẫm nghĩ một lúc: “Thanh Li nhiều núi, lại thường xuyên có sương mù, nếu chỉ đi dạo loanh quanh thì không sao, nhưng nếu muốn lái xe thì phải để ý đến thời tiết.”
Mạnh Yến Lễ gật đầu.
Chuyện này anh đã tính đến, nên cũng vừa mới nói với Hoàng Lư trong tin nhắn thoại rồi.
“Con đang gửi tin nhắn cho cô gái tên Hoàng Lư đó à?”
“Dạ, con muốn dặn dò cô ấy một số thứ.” Mạnh Yến Lễ nói.
“Phải rồi, con gái một thân một mình ra ngoài cũng phải cẩn thận. Nếu là con gái dì, dì thật sự không yên tâm để con bé đi xa một mình như thế, có bạn đi cùng còn đỡ, dù sao mới chỉ 20 tuổi……”
Dì Dương nói đến đây thì đột nhiên im bặt, bà mẫn cảm nhận thấy khi chữ “20 tuổi” vừa được thốt ra, Mạnh Yến Lễ giống như bị cái gai vô hình đâm vào người, đó là nỗi đau sâu trong tim anh.
Thấy Mạnh Yến Lễ cụp mắt, dì Dương đau lòng thay đổi đề tài: “Cái đó…… Yến Lễ à, con nghĩ chúng ta có nên mời Hoàng Lư đến đây ăn một bữa không? Ở đây không có ai chăm sóc con bé, lâu lâu ghé qua đây ăn một bữa cũng tốt nhỉ?”
Mạnh Yến Lễ lắc đầu: “Không cần đâu ạ.”
Nói xong, anh bước vào phòng làm việc.
Dì Dương không nói nữa.
Bình thường khi Mạnh Yến Lễ bước vào phòng làm việc đồng nghĩa với việc anh không hy vọng có người tới làm phiền.
Bà khẽ thở dài một tiếng, đi xuống tầng chăm sóc đống hoa cỏ trong sân.
Lý do Mạnh Yến Lễ không mời Hoàng Lư tới nhà ăn cơm là bởi anh cảm thấy làm vậy sẽ khiến cô khó xử.
Nếu Hoàng Lư tới Thanh Li cùng Hoàng Mậu Khang, dĩ nhiên Mạnh Yến Lễ sẽ làm chủ trì đãi khách. Nhưng Hoàng Lư là con gái, hai người cũng chỉ mới gặp nhau một lúc, nếu đột nhiên được mời tới nhà ăn cơm, có khi cô lại ngại từ chối, mà tới đây rồi thì lại xấu hổ không dám trò chuyện.
Không cần thiết phải đẩy cô vào tình huống như đứng trên đống lửa như vậy.
Trong điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, Mạnh Yến Lễ đeo tai nghe không dây, ngồi vào ghế rồi gọi lại.
Ánh nắng chiều khá dễ chịu, xuyên qua cửa sổ chiếu xuống bàn làm việc, chiếu lên bức ảnh vui tươi của một gia đình bốn người, khiến Mạnh Yến Lễ hơi thất thần.
Các cuộc gọi hội họp thường kéo dài hơn bình thường.
Chủ yếu là vì điện thoại của anh thường để chế độ im lặng quanh năm. Tất cả mọi người đều biết anh không giải quyết việc gấp, tìm anh cũng vô dụng.
Việc anh có trả lời cuộc gọi hay không, hoặc sẽ trả lời tin nhắn trong bao nhiêu ngày, đó đều là chuyện tùy duyên.
Lâu dần, mọi người đều biết thói quen đó, nên mỗi lần họp sẽ tổng hợp các thông tin và xử lý hết những vấn đề có thể xảy ra trong một hai tháng tới