Đêm Sương Mù - Chương 3: Giọng nói
Lúc Hoàng Lư trở lại nhà trọ đã là hơn 9 giờ tối. Đó là một căn nhà cao 6 tầng, thấp thoáng vài ô cửa sổ le lói ánh sáng ở bên trong.
Tại bàn tiếp tân ở sảnh tầng 1, có một cô bé đang nhàm chán ngồi ngậm bút bên cạnh bàn, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu cười chào hỏi Hoàng Lư: “Chào chị, chị về rồi ạ? Thế nào, có phải bãi biển ở Thanh Li của chúng em rất đẹp đúng không?”
“Ừ, đẹp lắm.” Hoàng Lư cũng cười trả lời cô ấy.
Tuổi cô bé không lớn lắm, vẫn còn đang học cấp 3.
Bà chủ trọ giúp Hoàng Lư làm thủ tục nhận phòng hồi chiều là mẹ của cô bé. Lúc ấy Hoàng Lư nghe tiếng bà ấy trách mắng, nói điểm học kỳ này của cô bé lại tụt xuống, không được phép chơi suốt cả hè mà phải học bù lại những kiến thức rỗng.
Nhưng rõ ràng những lời nói đó không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô bé chút nào, nó dùng máy tính trên quầy lễ tân để mở một bài hát đang thịnh hành của nhóm nhạc nam gần đây, sau đó nằm bò lên quầy nói chuyện với Hoàng Lư: “Chị gái nhỏ, chị là nhiếp ảnh gia ạ?”
Hoàng Lư sững người một lúc: “Không phải.”
“Ồ, em còn tưởng chị cũng là nhiếp ảnh gia cơ.”
Cô bé cười: “Ở chỗ chúng em lúc nào cũng có sương mù, máy bay muốn bay cũng không bay được, giao thông không thuận tiện lắm nên hầu như không có mấy người đến du lịch. Nhưng nhiếp ảnh gia rất thường hay tới đây, ở lại một thời gian, chụp phong cảnh gì đó. Người thuê phòng phía trên chị là nhiếp ảnh gia đó. Em thấy chị đi một mình nên còn tưởng cũng tới đây chụp ảnh. Vậy chị là người mẫu ạ?”
“Chị hoàn toàn không hiểu về nhiếp ảnh, cũng không phải người mẫu, chỉ tới nghỉ ngơi thôi.”
Cô bé mở to mắt tròn xoe, dáng vẻ đã hiểu rồi, kéo dài giọng: “Ồ ~! Em hiểu rồi! Tình cảm không thuận lợi đúng không?”
Dừng một chút, cô bé cười tủm tỉm nói với Hoàng Lư: “Em nói này chị gái nhỏ, đàn ông tốt còn nhiều lắm. Ở Thanh Li tìm đàn ông đi bằng ba chân thì khó, nhưng đi bằng hai chân thì không thiếu ngoài đường! Mặc dù chỗ chúng em chỉ là thành phố nhỏ thôi nhưng nhiều soái ca lắm đó.”
Trong vấn đề này, cô bé còn hiểu rõ hơn so với Hoàng Lư.
Trực tiếp nói ra một tràng dài khiến Hoàng Lư sững người.
Cô bé hạ giọng, thần bí nói: “Mấy ngày trước, em còn nhìn thấy một ông chú đẹp trai ở bãi biển đấy. Mặc áo sơmi xám, nách kẹp túi giấy kraft, đẹp miễn bàn! Lúc ấy nhìn thấy em còn phải shock, em cảm thấy như mình không phải đang ở Thanh Li mà là ở thiên đường biển Tahiti Maldives vậy! Anh ấy đi qua như vậy….
Cô bé khua tay múa chân miêu tả một hồi: “….khiến cho phong cảnh nơi này lên một tầm cao mới!”
Hoàng Lư yên lặng nghe, trong đầu lóe lên một suy nghĩ:
Cô bé nói một chú đẹp trai, có lẽ nào là Mạnh Yến Lễ?
Lúc này có người từ trên tầng đi xuống, cô bé nghe thấy tiếng bước chân, trước khi Hoàng Lư kịp phản ứng nó đã nhanh chóng đóng máy tính lại, sau đó cúi đầu nhìn một quyển sách bài tập đang mở ra trên bàn.