Đêm Sương Mù - Chương 2: Bóng đêm
Anh nói anh là ai? Mạnh Yến Lễ á?
Hoàng Lư ngớ người.
Người đàn ông trẻ tuổi, hơn nữa lại còn cực kỳ đẹp trai này là Mạnh Yến Lễ ư?
Không phải là một ông già bảy tám chục tuổi an nhàn trồng hoa dưỡng lão ở thành phố nhỏ Thanh Li sao?
Cũng không phải là ông bác hơn năm mươi sẽ kéo cô hỏi han trên trời dưới đất sao?
Đây…… Không, chẳng phải nhìn Mạnh Yến Lễ cũng quá trẻ rồi hay sao?
Trông có vẻ chỉ lớn hơn cô vài tuổi, nếu anh đi loanh quanh trong trường, nói là đàn anh của cô có khi cũng có người tin ấy chứ.
Vậy mà bố lại có “bạn già” trẻ như vậy?!
Hoàng Lư phải cố gắng lắm mới thoát khỏi “tình huống bất ngờ” hiện tại.
Cô cố nặn ra một nụ cười: “Xin chào, tôi tên Hoàng Lư, là con gái của Hoàng Mậu Khang.”
Dừng một chút, Hoàng Lư vẫn không nhịn được hỏi thêm một câu: “Thế còn… Xin hỏi, chú đúng thật là Mạnh Yến Lễ sao? Chính chú ấy ạ?”
Mạnh Yến Lễ lấy điện thoại từ trong túi quần ra ngay trước mặt cô, bấm số gọi điện cho Hoàng Mậu Khang.
Qua điện thoại, anh bày tỏ lòng biết ơn với Hoàng Mậu Khang về mấy hộp trà ông gửi tới, hai người đàn ông hỏi han vài câu. Sau đó, Mạnh Yến Lễ mở loa điện thoại rồi đưa cho Hoàng Lư.
Hoàng Mậu Khang đang cười “Ha ha ha” trong điện thoại: “Yến Lễ này, cậu thật sự nên quay lại thủ đô mấy ngày đấy, chúng ta hẹn hôm nào gặp nhau, cũng lâu lắm rồi tôi chưa gặp cậu. Cậu biết là tôi không có thời gian để đi xa được mà, hai hộp trà kia cậu nhớ uống đấy nhé, là đồ ngon tôi mới lấy được từ buổi đấu giá tháng trước, cho cậu nếm thử xem……”
“Lại khiến chú phải tốn kém rồi.”
“Tốn kém cái gì mà tốn kém, chỉ là uống chút trà thôi thì tốn kém ở đâu? Đợi khi nào cậu về thủ đô, tôi sẽ khui bình rượu ngon để chúng ta cùng uống.”
Giọng điệu của bố tràn ngập sự chân thành, không phải kiểu hứng khởi khi đạt được thỏa thuận buôn bán, ông thật sự rất vui khi trò chuyện với Mạnh Yến Lễ……
Nhưng trước kia Hoàng Lư chưa bao giờ nghe ông nhắc tới Mạnh Yến Lễ.
Cúp điện thoại, Mạnh Yến Lễ cúi đầu xuống.
Có lẽ do cái nắng lúc ba giờ chiều quá chói mắt, cặp mắt của anh hơi híp lại, trong mắt mang theo ý cười nhìn Hoàng Lư: “Còn nghi ngờ không?”
Hoàng Lư nhìn chằm chằm anh, lắc đầu, lại lắc đầu, sau đó lại lắc đầu lần nữa.
Cô cảm giác hai má mình nóng bừng, ánh nắng đằng sau như thể đốt cháy lưng cô.
Cho đến Mạnh Yến Lễ rời mắt đi, Hoàng Lư mới lặng lẽ hít sâu một hơi, sau khi bình tĩnh lại thì bắt đầu giải thích nguyên nhân vì sao ban đầu cô không tin anh là Mạnh Yến Lễ.
Cô là người thật thà, gãi gãi lỗ tai, kể lại chuyện mình giống như anh em hồ lô đi tìm ông lão*: “Thật ra tôi cứ tưởng chú đã bảy tám chục tuổi rồi.”