Đế Vương Sủng: Sát Vương - Chap 74: Đều nhận cả đi
Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Bộp bộp bộp!
Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên, sau tấm bình phong lập tức xuất hiện một dáng hình nam nhân cao ngất.
– Lãnh Đế quả thực có lòng với bổn đế. Tận tay dâng tặng hai công chúa mĩ nhân sao?- Người chưa xuất hiện, nhưng trực tiếp có thể cảm nhận được uy áp đánh úp tới. Loại khí thế này, quả thực ngay cả khi Lãnh Diệp tuổi trẻ khí thịnh cũng không tài nào so nổi, huống chi bây giờ lão đã có tuổi rồi.
Một phòng người cứng đờ, Lãnh Đế thấy thân ảnh lười biếng bước ra từ sau bình phong liền vội vàng đứng lên, tránh nặng tìm nhẹ, trước hết hỏi thăm sức khoẻ Nam Cung Tuyệt:
– Nam Cung Đế vết thương không sao chứ?
Nam nhân xuất hiện, một thân áo bào đỏ tà khí quẩn quanh, lại không áp chế được uy nghi vương giả. Hắn không thèm cho Lãnh Diệp sắc mặt tốt, một đường bước thẳng tới chỗ Lãnh Nguyệt, cũng không quản là vị trí nào liền tuỳ ý ngồi xuống. Phong thái so với người ngồi trên chủ vị kia còn muốn cao hơn một phần. An vị xong, Nam Cung Tuyệt mới nhàn nhạt nhìn một lượt, bắt đầu mở miệng:
– Bổn đế thân thể kiện khang, một chút trêu đùa cùng Cửu công chúa sao có thể trở thành thương tổn trí mạng chứ? Bất quá bổn đế sẽ rất vui, nếu hậu cung Phượng Thiên Quốc không tốn thêm một phần bổng lộc cho một nữ nhân nữa.
Lại đảo mắt một lượt, sắc mặt Lãnh Đế cùng Doãn Nghiêm Lạc tự động chuyển sang xanh mét, còn vị Diệp hoàng hậu vẫn là án binh bất động. Cũng đúng, một vài ngày nữa nàng ta sẽ đi Nguyên Tịch Thành, thánh chỉ chưa tuyên nhưng đã đưa tới nơi, chỉ còn chờ thu xếp ổn thoả sẽ rời khỏi, phượng vị này sẽ trao trả. Vậy còn nhúng tay vào thị phi này làm gì? Diệp Ngọc hơi nhếch môi. Hôm nay tới, chủ yếu là muốn xem náo nhiệt thôi.
Diệp Ngọc tuy thủ đoạn không kém, nhưng lại là người nâng lên được cũng bỏ xuống được. Lòng ham hư vinh và cố chấp đã không còn khi bà có một người cần bảo vệ-Đại hoàng tử.
Nhi tử của bà đang tràn ngập nguy cơ. Huynh đệ người nào người nấy đều xuất sắc, mẫu hậu không được thánh sủng, trên triều số người theo hắn không đủ để nắm chắc có thể đưa hắn lên hoàng vị. Hơn nữa, suy cho cùng, Lãnh Tư Minh cũng không đủ nhẫn tâm. Tuy được chiến trường mài giũa, quen thuộc máu tanh, bất quá đối với huynh đệ vẫn là không thể xuống tay được.
Trải qua nhiều phong ba cung đình, xem qua không biết bao nhiêu sách sử hậu cung, Diệp Ngọc biết, lúc này chính là lúc nên buông tay. Hậu vị và hoàng vị kia, không phải ai cũng ngồi được. Mà có ngồi được, cũng chưa chắc có thể ngồi vững thật lâu. Hậu cung đấu đá, thủ đoạn vô số, ai biết rồi bản thân lúc nào sẽ rơi đài?
Thời trẻ, lúc mới vào cung, Diệp Ngọc mang theo giấc mơ của biết bao người thiếu nữ, muốn bên trượng phu vui vui vẻ vẻ sống qua tháng ngày. Nhưng sự thật tàn khốc khiến bà nhận ra, đế vương vốn dĩ chẳng có tình.
Kể từ đó, Diệp Ngọc dùng mọi thủ đoạn để trấn giữ hậu cung này, cân bằng mọi thế lực trung cung, cũng là vì mưu cầu một thứ mà bà biết là không thể nào có: tình yêu đế vương. Đấu qua đấu lại, máu tươi dính trên tay vô số, cuối cùng bà cũng nhận ra, mình sai rồi. Một lần lật tẩy này, may mắn giữ được mạng sống, lại liên luỵ nhi tử chịu khổ, có chút không cam lòng nhưng cũng không thể làm khác được, đành buông bỏ thôi. Bên cạnh đó, một trận lật người của Lãnh Nguyệt vừa rồi cũng đủ cho bà lần đầu tiên hiểu ra một điều: nữ nhi của Cơ Hiền Phi năm xưa, không dễ chọc.