Đế Vương Sủng: Sát Vương - Chap 67: Đánh dâm tặc họ Trịnh
Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Đăng điện một hồi phong vân biến chuyển, còn phía Nam Tây Lan Uyển lại là một màn tình chàng ý thiếp.
Băng Y ngẩn người nhìn Lôi Huyền Quang rời đi, cũng quên mất bên cạnh mình còn một nam nhân nữa. Thuỷ mâu màu khói phủ một tầng sương dày, chóp mũi bỗng cay cay. Nàng biết, bản thân chưa thể nào buông xuống đoạn tình cảm này, nhưng lại ngang ngạnh không cho phép nước mắt rơi. Nàng không cho phép bản thân yếu đuối.
Khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, dưỡng khí phút chốc căng tràn trong lồng ngực. Hương hoa nồng đậm ùa vào phổi lại bị kìm nén không thể thoát ra. Đau, nhưng tâm lại tỉnh táo.
– Này, nếu còn không chịu thở ra nữa, nàng sẽ chết thật đó.
Vai trái bỗng trùng xuống, thanh âm tà mị vang lên, quẩn quanh, hơi nóng phả vào cổ khiến Băng Y giật mình. Mắt hạnh phút chốc mở to, thở hắt ra. Không kịp điều chỉnh lại nhịp thở, đầu nàng nhanh chóng quay về phía phát ra thanh âm.
Chiếc cằm thon dài của người nào đó đang gác lên vai nàng, bạc môi mỏng, mày kiếm anh khí, tóc mai quấn quýt không rời. Bốn mắt chạm nhau, gần trong gang tấc, trời đất quay cuồng, thời gian lắng đọng. Ngay cả tiếng một chiếc lá rơi lúc này cũng trở nên rõ ràng.
Trịnh Quốc không ngờ tới phản ứng của thiếu nữ trong ngực, cũng chỉ biết bàng hoàng nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh của nữ nhân. Hai má nàng ửng hồng, mũi cao thanh tú, đôi môi hồng đào khiến tim hắn trong phút chốc lỡ nhịp.
Hơi thở của cả hai như hoà quyện, thậm chí Băng Y còn ngửi thấy hương tử đàn lúc đậm lúc nhạt trên y phục của vị vương thượng trước mắt. Cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ, không ai chịu nhường ai. Tư thế vô cùng ái muội.
Một lúc, Băng Y liền đầu hàng, cúi đầu nhìn xuống nhưng lại giật mình nhận ra, bàn tay lớn vẫn đặt trên eo mình, thuỷ chung chưa từng rời khỏi.
Dùng tay trái không bị kẹp trong vòng ôm, nàng vỗ mạnh mấy cái vào mu bàn tay trắng trẻo của nam nhân, tức giận nói:
– Kịch cũng diễn xong, ngươi còn dám lợi dụng ta. Còn không mau buông tay?
Mấy cái vỗ mạnh của nữ tử so với thân thể cường tráng của người tập võ tuy không đau nhưng đủ làm cho Trịnh Quốc bừng tỉnh.
Đừng để nàng đi.
Cái ý nghĩ đó trong đầu khiến hắn thoáng giật mình. Nữ nhân này bản thân mới gặp lần đầu, vậy mà ý muốn chiếm hữu nàng lại nảy sinh như thế khiến hắn có chút bối rối. Nhưng Trịnh Quốc là người thế nào? Hắn từ trước tới giờ nổi danh phong lưu. Cho dù đây là lần đầu tiên hắn có ý nghĩ khác biệt với một nữ tử, nhưng Trịnh Quốc trong chuyện tình cảm không hề mất nhiều thời gian tìm hiểu nguyên cớ của suy nghĩ mà luôn làm theo cảm tính.
Hoang mang phút chốc thay thế bằng ý cười quyến rũ yêu mị, vòng ôm càng siết chặt hơn.
– Nếu, ta nói không?
Lúc này vì cái ôm của Trịnh Quốc, thân thể hai người đã dán sát vào nhau, chẳng còn kẽ hở nào. Băng Y thậm chí còn cảm nhận rõ nhịp tim bình ổn vững vàng của hắn. Nhưng vì bị ôm từ đằng sau, nàng chẳng thể nào nhìn thấy biểu cảm thích thú trên gương mặt nam nhân. Băng Y nhíu mày liễu.