Đế Vương Sủng: Sát Vương - Chap 64: Phần thưởng. Độc dược (2)
Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Lãnh Nguyệt mặt cười mà lòng không cười. Hoàng hậu, diễn hay lắm! Chưa đánh được ngươi thì bà đây liền thu thập thiếp thân cung nữ của ngươi vậy! Cửu công chúa nhìn A Linh, cười đến hoa rơi nước chảy:
– Thần tạ hoàng hậu ban thưởng. Phiền A Linh ngươi mở hộp cho bổn công chúa ta coi đi.
Dùng một câu, liền khiến cung nữ A Linh lặng người, khuốn mặt dần tái mét, tìm cớ thoái thác:
– Đồ vật trân bảo, nô tỳ vụng về, không dám mở a!
– Bổn công chúa nói ngươi mở, ngươi cứ mở, nhiều lời như thế làm gì?– Đôi mắt màu trời híp lại, Lãnh Nguyệt không kiên nhẫn đáp.
– Nô tỳ… Nô tỳ…– A Linh lén lút liếc nhìn Diệp hoàng hậu, thấy ánh mắt nàng tàn độc, ngay lập tức cúi đầu.
– Hoàng hậu, đây là vật gia truyền của người, cho đi cũng có chút không nỡ. Vậy trước khi vật về tay ta, người cũng có thể mở ra xem lại một lần mà. Nếu A Linh tự nhận bản thân vụng về, vậy ngài tự mở là được rồi. Bổn công chúa không phải người keo kiệt, sẽ không so đo a.- Cửu công chúa thản nhiên.
– Đồ đã đem tặng, nào có chuyện cầm về nhìn lần cuối. A Linh, mở hộp!- Diệp hoàng hậu lạnh lùng nói.
– Nô tỳ, tuân mệnh.
Cung nữ A Linh biết chính mình trở thành vật bị bỏ rơi liền cắn răng nhận lệnh. Nàng thà chết một cách nhanh chóng vì độc dược này, còn hơn là trở về Diệp Cung bồi tội cùng hoàng hậu. Nàng đã từng trông thấy nhiều thủ đoạn của Diệp Ngọc. Trở về, không những chết không toàn thây, còn đau đớn thống khổ hơn nhiều. Nghĩ đến đó, tay trái cũng hết run rẩy, A Linh cười nhẹ.
Cuộc đời của một cung nữ, không chết già trong cung thì cũng sẽ trở thành vật hi sinh mà chết như thế này đây. Trước đó đã giúp Diệp hoàng hậu làm nhiều việc ác hại người, bày kế giúp bà ta cân bằng thế lực hậu cung, giờ đến lượt mình tự rơi vào bẫy của mình, cảm thấy có chút nực cười.
Dù sao, A Linh nàng cũng không còn thân nhân nữa. Sống trên thế gian cũng vô ích. Bất quá trước khi chết cũng không thể để Diệp hoàng hậu yên ổn được.
Cạch. Nắp hộp mở ra, vật bên trong tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh. A Linh từ từ đặt khay bạc xuống đất, quỳ lạy Thái hậu ba lạy:
– Cung nữ A Linh xin được bồi tội cùng Thái hậu.
Lại quay sang lạy Lãnh Nguyệt ba lạy:
– Cửu công chúa, nô tỳ xin bồi tội cùng người. Nắp hộp gỗ có bôi lên Trường Liêu Độc, chỉ mấy phút nữa thôi, nô tỳ sẽ không còn trên thế gian này nữa. Nhưng trước đó, nô tỳ có một chuyện nữa cần bẩm báo.
Môi của A Linh bắt đầu chuyển sang sắc tím nhợt nhạt. Nàng liếc nhìn, thần sắc hoàng hậu cũng không khá hơn nàng là bao. Khóe môi kéo ra ý cười lạnh lùng.
– Năm đó, Cơ Hiền phi cùng công chúa mới ba tuổi bị người hạ độc. Công chúa được thần y Bạch Cẩn cứu sống, còn Hiền phi hoăng*. Người hạ độc…là Diệp…hoàng hậu.– A Linh hơi thở đứt quãng nặng nề nói ra từng chữ khiến lòng người bàng hoàng.