Đế Vương Sủng: Sát Vương - Chap 63: Phần thưởng. Độc dược (1)
Author: Tiểu Lãnh Lãnh
– Thần vẫn có thể được yêu cầu phần thưởng chứ? Hoàng hậu nương nương? – Lãnh Nguyệt lãnh đạm đứng dậy, bạch y đôi chỗ còn vương nét mực nhưng không những chẳng khiến nàng chật vật, trái lại còn như điểm những nét hoa văn yêu dị lên nền tuyết trắng.
– Được, được chứ. Bổn cung nói là sẽ không nuốt lời. Chỉ cần là trong phạm vi quản lí của bổn cung, liền tùy ý thưởng theo ý muốn cùa Cửu công chúa đi.– Diệp Ngọc cười cười.
Một công chúa đã thất sủng từ lâu thì có mong muốn gì hơn ngoài lăng la tơ lụa hay trang sức chứ? Mà những thứ đó, Diệp Ngọc bà không thiếu, vậy sao không dùng đổi lấy cái danh hiền lương thục đức trước mặt quân thần và sứ thần các nước? Có như thế, địa vị hậu cung của bà sẽ ngày một vững vàng hơn, mới có thể hậu thuẫn cho Tư Minh an ổn đăng cơ.
Đôi môi anh đào của Lãnh Nguyệt câu lên ý cười như có như không:
– Thần chỉ muốn một miếng ngọc bội trong cung của hoàng hậu mà thôi.
Ngọc bội? Diệp Ngọc nụ cười đã dần cứng lại, cảm giác bất an chạy dọc sống lưng.
– Miếng ngọc bội con muốn là?
– Ngày nhỏ, một lần tới cung của hoàng hậu nương nương thỉnh an, thần thấy người đeo khối lam ngọc đó bên hông. Miếng ngọc xinh đẹp, từ đó đến giờ thần mãi vẫn không quên được. Đó là khối lam ngọc khắc chữ Minh ở trong cung của ngài.- Lãnh Nguyệt tuỳ ý bịa chuyện.
Diệp hoàng hậu tâm nghe ầm một tiếng, vỡ nát. Đôi má vốn dĩ đã được điểm phấn ngọc trai hồng hào, nay cũng chẳng thể che lấp màu trắng bệch đang dần hiện lên trên gương mặt bà.
Nói dối trắng trợn! Ngọc bội triệu gọi Minh gia ẩn chủ, làm sao bà có thể nghênh ngang đeo bên hông chứ. Hơn nữa cũng chưa bao giờ mang ra xem trước mặt người ngoài, trừ A Linh là cung nữ thân cận thì chưa ai có thể nhìn thấy nó cả.
Ngọc bội Minh gia vốn dĩ mang hình dáng một chiếc lục lạc màu xanh. Năm đó vốn dĩ bà ta đã muốn làm giả một chiếc, nhưng mà ấn kí cùng kĩ thuật của Minh gia quá đặc biệt, cho dù đệ nhất giả sư cũng không thể nào bắt chước được nên bà đành bỏ cuộc. Cố nén cảm giác muốn bóp chết bạch y nữ nhân trước mắt, bà gượng cười:
– Miếng lam ngọc đó là do mẫu thân của bổn cung để lại, không thể tùy tiện mang cho người ngoài.
– Mẫu hậu, chẳng nhẽ nhi thần không phải là nhi nữ của ngài sao? Các công chúa hoàng tử đều gọi ngài một tiếng mẫu hậu mà, sao có thể là người ngoài chứ?– Nữ nhân nào đó tươi cười, như đoá u lan nở rộ. – Hơn nữa ngài cũng đã hứa, sẽ trao thưởng tùy ý người chiến thắng đó thôi.
– Nhưng…- Hoàng hậu mặt mày tím tái. Đó là lệnh bài triệu gọi Ẩn chủ Minh gia, làm sao bà ta giao ra được? Chưa kể, đó còn là hậu thuẫn ngầm để cho con trai bà thuận lợi đăng cơ. Lãnh Nguyệt chết tiệt, làm sao nàng ta biết về khối lam ngọc đó cơ chứ.
Nam Cung Tuyệt nhàn nhạt nhìn sang, mày kiếm chau lại, tỏ ý không hài lòng:
– Lời Diệp hoàng hậu nói, mọi người ở đây đều làm chứng, cớ sao giờ lại chần chờ không trao thưởng cho Nguyệt Nhi?