Đế Vương Sủng: Sát Vương - Chap 58: Tám dải hồng trù-Thiên kiêu bá mị
Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Tâm Noãn là không thể tin nổi vào điều mình vừa nghe thấy. Làn da trắng noãn nay gần như trong suốt, đôi môi anh đào thoáng chốc tái nhợt. Mắt hạnh ngấn lệ tựa hoa lê ngậm sương, Hạ Tâm Noãn lúc này mong manh như búp bê bằng sứ, khiến người khác nhìn mà đau lòng. Nàng khẽ cắn môi, lẳng lặng cúi đầu, lòng đã sớm không còn bình yên. Nhưng hai bàn tay giấu trong ống tay áo siết chặt, móng tay bén nhọn thẳng tắp găm vào lòng bàn tay khiến nàng kiềm chế cơn nóng giận, ý thức dần thanh tỉnh, nàng điềm đạm nói:
– Cửu công chúa thân phận cao quý, là lá ngọc cành vàng, Tâm Noãn nào dám cùng công chúa so bì.
Hạ Tâm Noãn trong lời nói có chứa dao găm, vừa thể hiện sự bất lực tột cùng khi thân phận không đủ cao quý lại vừa sắc bén gai góc. Một lời nói ra khiến đối phương máu chảy đầm đìa. Bất quá, Lãnh Nguyệt cũng không phải hạng người dễ dàng cam bái hạ phong. Trái ngược với suy tính của mọi người, nàng chỉ mỉm cười lạnh lùng xa cách, như một tiên nhân đã thấu tỏ nhân gian đang xót thương cho một tâm hồn đã lạc lối. Tuy nhiên, không phải ai cũng nhìn ra châm chọc trong lời nói của Hạ Tâm Noãn, hoặc nếu có nhìn ra cũng là bị sắc đẹp cùng tài năng của nàng ta che lấp, cũng đồng tình với quan điểm của nàng.
Hạ Tâm Noãn nhu thuận cam chịu, trái ngược hoàn toàn với Cửu công chúa phế vật xấu xí lạnh lùng, khiến không ít nam nhân ở đây đều muốn tiến lên bảo hộ người đẹp. Và người háo sắc như Đông Linh Sâm dĩ nhiên cũng không phải ngoại lệ. Nghe nói Tam hoàng tử Thuỳ Dụ Quốc trong phủ hoàng tử mĩ nữ nhiều như mây, không một ngàn thì cũng tám trăm, một người so với một người đều quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành. Vậy nên dân chúng Thuỳ Dụ Quốc dù bị cấm vẫn đều lén lút gọi Đông Linh Sâm là Sắc hoàng tử. Bản tính như thế, nay thấy mĩ nhân như hoa như ngọc chịu uỷ khuất, sao hắn có thể ngồi yên?
– Bổn hoàng tử thấy Nam Cung Đế hơi quá lời rồi. Hạ tiểu thư thiên tư mĩ lệ, cầm kì thi hoạ đều tinh thông, quả thật xứng đáng với danh hiệu Đệ nhất mĩ nữ tài nữ Bạch Vân Quốc. Một màn vừa rồi, thật khiến lòng người thổn thức không thôi. Trái lại hình như tin tức về Cửu công chúa truyền đến Thuỳ Dụ Quốc của ta hình như không được hay cho lắm thì phải.
Nam Cung Tuyệt khoé môi câu lên nụ cười mỏng:
– Trong mắt bổn đế, Lãnh Nguyệt là người bổn đế yêu, là mẫu nghi tương lai của Phượng Thiên Quốc đương nhiên phải độc nhất vô nhị, phải hoàn mĩ nhất rồi. À, bổn đế quên mất, Thuỳ Dụ Tam hoàng tử trong phủ mĩ nữ nhiều như mây, làm gì có khái niệm độc nhất đúng vậy không?- Nam Cung Tuyệt hơi ngừng lại một chút, úp úp mở mở nói.- Hơn nữa chưa đến cuối cùng, thắng thua còn chưa phân định đâu.
Tam hoàng tử là viên ngọc quý trên tay hoàng đế Thuỳ Dụ Quốc, nên chủ yếu là vì nể mặt mũi phụ hoàng hắn mà không muốn động chạm đến thói háo sắc của Đông Linh Sâm. Trên đời này có người dám đứng trước mặt, công khai mắng hắn thành hoa hoa công tử cũng không nhiều người, mà không may cho Đông Linh Tam hoàng tử, Nam Cung Tuyệt lại là một trong số những người đó. Một vài câu nói, tuy đơn giản nhưng lập tức làm Đông Linh Sâm cứng đờ người, không còn nói được thời nào nữa, đành cười gượng cho qua chuyện. Lãnh Nguyệt thật muốn âm thầm giơ ngón cái trong lòng, tự nhiên thấy Nam Cung Tuyệt cũng có chút…đáng yêu.