Đế Vương Sủng: Sát Vương - Chap 57: Đều không bằng nàng (2)
Author: Tiểu Lãnh Lãnh
“Nếu như hồng nhan không bạc mệnh
Thì liệu thế gian có truyền thuyết hay không
Sống kiếp thiêu thân nếu không dám lao vào lửa
Thì cuộc đời còn gì rực rỡ để nhớ đến
Như lưới giăng bủa vây
Như gông vàng khảm ngọc
Tựa hoa tuyết bay lững lờ mà rơi xuống
Đẹp làm sao vì chết mà sống
Nếu tình yêu tan biến thì đến cuối cùng là nỗi cô đơn mà thôi
Quên đi hết nhân quả
Dù khổ đau vẫn cố chấp ôm lấy một lời hứa suông đẹp đẽ
Lãng phí biết bao tuổi xuân…”
Hạ Tâm Noãn nương theo tiếng nhạc mà vũ lên, vì lời ca trầm buồn mà khuôn mặt nàng như nhuốm một nét bi thương, tựa như hiện thân của nữ nhân trong khúc nhạc. Tà váy bay bổng theo từng nhịp xoay tròn tạo thành ngàn ngàn lớp lớp cánh hoa nở rộ. Hạ tiểu thư đẹp đến ngạt thở.
Tiếng đàn ca của Chân Ý vang lên, da diết mà bi thương, chậm rãi kể lại mối tình ngang trái, một tấm hồng nhan cố chấp. Cuối cùng vẫn ôm lấy khổ đau mà kết thúc thanh xuân nhưng lại chẳng có lấy một lời than vãn tiếc hận. Tiếng hát của Chân Ý trong trẻo, ngân nga, nhẹ nhàng, đượm nét buồn thật nhạt.
Hình như nàng…cười. Nụ cười đầy bất đắc dĩ cùng thê lương.
“Như lưới giăng bủa vây
Như gông vàng khảm ngọc
Tựa hoa tuyết bay lững lờ mà rơi xuống
Đẹp làm sao vì chết mà sống
Nếu tình yêu tan biến thì đến cuối cùng là nỗi cô đơn mà thôi
Quên đi hết nhân quả
Dù khổ đau vẫn cố chấp ôm lấy một lời hứa suông đẹp đẽ
Lãng phí biết bao tuổi xuân
Lạc lõng trong năm tháng, lỡ làng giữa vòng luân hồi
Thì ra người bị lãng quên chính là ta
Dáng vẻ thân thuộc ánh lên trong nước mắt
Thấy mà không chạm đến được
Yêu là chỉ có thể nhớ mà lại không thể nói thành lời.”
Hạ Tâm Noãn xoay vòng, mới đầu còn chậm, sau nhanh dần. Chân váy theo quán tính bay lên, lộ ra đôi bàn chân xinh xắn điêu luyện. Ánh mắt nàng như có như không liếc về phía Nam Cung Tuyệt, tình ý không hề che giấu. Y phục bó eo làm lộ ra đường cong quyến rũ động lòng người.
“Thì ra người bị lãng quên chính là ta
Dáng vẻ thân thuộc ánh lên trong nước mắt
Thấy mà không chạm đến được
Yêu là chỉ có thể nhớ mà lại không thể nói thành lời.”