Đế Vương Sủng: Sát Vương - Chap 54: Cùng động tâm
Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Nhờ khúc đàn của Tiêu Trâm, Thần Điện vốn yên tĩnh và căng thẳng đã trở nên dễ thở hơn. Tiêu Trâm trở về chỗ ngồi trong những ánh mắt tán thưởng lẫn ghen tị của những nữ nhân gia tộc khác, nhưng lòng nàng lại ngổn ngang trăm mối, không nói nên lời.
Khẽ ngước nhìn dung nhan tuấn mĩ của nam nhân ôn nhã như ngọc, tâm tình nàng trở nên phức tạp. Dường như mọi hảo cảm ban đầu dành cho Đông Linh Sâm, nay đều đã chuyển hết lên người Lôi Huyền Thái tử mất rồi. Từ thời khắc nam tử một thân thanh y trường bào thêu rồng, không nhanh không chậm kề bích ngọc tiêu lên môi, khẽ thổi lên khúc nhạc trầm bổng, Tiêu Trâm thật sự đã không còn là chủ nhân của trái tim mình nữa. Nàng, không say bởi Minh Huyễn Cầm, mà chính là say trong tiếng tiêu đó của chàng, dần dần bước vào huyễn cảnh của chàng.
Hình ảnh chàng trai tao nhã thổi tiêu trong Thần Điện hoa lệ, mãi đến tận ngày sau, ngay cả khi sinh mạng của Tiêu Trâm sắp kết thúc, nàng vẫn nhớ đến chàng, nhớ đến tiếng tiêu như trầm như bổng. Để rồi cuối cùng vì muốn được ở cạnh chàng, cho dù tính kế bao nhiêu người, thương tổn bao nhiêu sinh mạng vô tội, dù nhận lấy từ người nam nhân ấy chỉ là sự khinh khi cùng thương hại, nàng vẫn không hối hận, vẫn không mảy may một lời trách móc.
Tất cả, cũng chỉ vì một chữ “tình”
—–Đường phân tách dự đoán tương lai nữ phụ—–
Lãnh Bích Doanh được đặc biệt ngồi cạnh Thái hậu, từ vị trí cao liền nhìn thấy tất cả biểu cảm của mọi người. Nhưng bản tính nàng nhát gan, rụt rè, lại rất sợ tiếp xúc với người lạ nên chỉ là lén quan sát kĩ hơn một vài nhân vật quan trọng, còn những vị khác đều là nhìn thoáng qua mà thôi.
Nàng thấy ở phía ghế ngồi của sứ thần, Nam Cung Hoàng đế từ đầu tới cuối chỉ chăm chú vào một mình Cửu hoàng muội, ánh mắt một mảnh tình thâm. Lãnh Nguyệt đáy mắt một mảnh lạnh nhạt nhìn trả. Hai người một nóng bỏng, một lạnh lẽo, như hai thái cực đối lập, bất quá nhìn kĩ lại thấy hoà hợp đến bất ngờ. Nàng Tiêu Trâm vừa nhận bao lời khen ngợi cùng ban thưởng của bề trên nhưng không thấy chút vui vẻ nào trong ánh mắt của nàng ấy, trái ngược, trên đuôi mắt phảng phất nét ưu tư. Đông Linh Lạc công chúa Thuỳ Dụ Quốc tuy không thể hiện rõ ra ngoài nhưng nhìn sắc mặt như có như không mang theo vẻ ghen ghét. Đông Linh Sâm hoàng tử chú tâm thưởng thức mĩ tửu, không ngẩng đầu lên.
Tiếp tục quét mắt đến Thái tử Lôi Thần Quốc, Lãnh Bích Doanh khẽ nhíu mày. Vị Thái tử này, tại sao lúc đầu yến tiệc bình thản, ung dung là vậy, mà giờ đây quanh thân chàng lại tràn ngập đau đớn, bi thương? Đôi mắt kia nhiều biểu cảm phức tạp quá. Lúc đầu thì vui mừng, sau đó thì thất vọng, còn có cả bi thương, bất lực, sự ăn năn, tự trách, ngũ vị tạp trần, không nói nên lời.
Một người vốn dĩ vô tư như Lãnh Bích Doanh nàng, khi nhìn vào đôi mắt có đủ loại tâm tình biến ảo đó lại thấy thoáng có một nỗi đau xót không tên dâng lên trong lòng. Chàng đang nhìn ai mà chăm chú quá? Là ai đã khiến cho người nam nhân ôn nhã như ngọc kia có loại biểu tình như vậy?
Nương theo ánh mắt Lôi Huyền Thái tử, Lãnh Bích Doanh ngay lập tức nhìn ra phương hướng của Cửu công chúa. Nàng sững sờ, chẳng nhẽ người khiến tâm tình chàng biến đổi đến mức đó lại là Cửu hoàng muội? Lãnh Bích Doanh cẩn thận quan sát Lôi Huyền Quang một lần nữa, thấy tầm mắt chàng không đặt trên người Lãnh Nguyệt, mà là nhìn ra phía sau nàng ấy. Là cung nữ thượng đẳng bên người Cửu muội!