Đế Vương Sủng: Sát Vương - Chap 49: Tìm chết-Thọ yến toả sáng (3)
Author: Tiểu Lãnh Lãnh
– Không biết Cửu hoàng muội định tặng cái gì cho Thái hậu a? Sao còn chưa mang lên nữa? Thần thần bí bí, làm cho người tỷ tỷ ta đây cũng rất là tò mò nha!- Lãnh Như Ngọc giả vờ cười đùa, đưa chiếc khăn voan che miệng cười duyên.
Lãnh Nguyệt nhìn hành động của nàng rùng mình một cái. Động tác che miệng cùng thái độ õng ẹo này thực giống với các mama trong hoa lâu nha! Cảm giác như nàng ta sắp dụ dỗ để bán nàng vào kĩ viện vậy!
Bất quá, Lãnh Nguyệt biết, trò chơi của Lãnh Như Ngọc đã bắt đầu chính thức khởi động rồi. Lãnh Như Ngọc, tốt nhất cô nên đem hết bản lĩnh mà đấu với ta đi, nếu không hôm nay ta sẽ chỉnh chết cô.
Nghĩ tới đó, nàng miễn cưỡng hé ra nụ cười, có chút khó coi:
– Quà mừng của Nguyệt Nhi, vốn không được quý giá như của các hoàng huynh, hoàng tỷ, quả thực không dám đưa ra rồi chuốc lấy mọi người chê cười. Hay một chút nữa cháu gái đem qua Liên Hoa Cung cho Thái hậu ngài, có được không ạ?
Một lời nói ra, cả hội trường bỗng im lặng tuyệt đối. Lãnh Như Ngọc cười thầm trong lòng, một phen chắc mẩm, kì này Lãnh Nguyệt nhất định không có quả ngon để ăn.
Hoạ Thiên Lan vốn dĩ mang tâm tư nợ đứa cháu gái này, một chút quà mừng, bà đương nhiên không so đo. Đang định đồng ý thì Lãnh Như Ngọc đã nhanh chóng cướp lời:
– Không sao đâu! Là tâm ý của muội, Thái hậu người chắc chắn sẽ không chê cười!
Hoạ Thiên Lan nhíu mày nhìn Lục công chúa, tỏ ý không hài lòng, đôi mắt đẹp của bà thoáng nghiêm lại. Lãnh Như Ngọc căn răng, toàn thân run lên một cái, cố chịu đựng ánh mắt nghiêm khắc ấy, không rút trở về câu nói của mình. Đương nhiên, mức độ căm thù Lãnh Nguyệt cũng là tăng lên một phần.
– Mọi người, thực sự muốn xem sao?- Lãnh Nguyệt dè dặt hỏi.
Nam Cung Tuyệt quan sát Lãnh Nguyệt. Tuy khuôn mặt là một bộ dạng sợ hãi, nhưng đôi mắt kia quả thực điềm tĩnh đến lạ thường. Thấy Hoạ Thiên Lan sắp bảo vệ Lãnh Nguyệt, bạc môi hắn khẽ nhấc lên nụ cười thích thú. Nàng đã thích chơi đùa như vậy, hắn liền thành toàn cho nàng đi thôi!
– Bổn đế cũng thật thắc mắc, Cửu công chúa nàng có thứ quà gì có thể đem hiếu thuận Thái hậu Bạch Vân đây?- Hắn hơi nheo mắt nhìn Lãnh Nguyệt.- Nàng cứ đem ra tặng cho Thái hậu đi. Quà kém hơn các hoàng huynh, hoàng tỷ của nàng cũng không sao! Một khối Tử Liên Ngọc của quả nhân, giá trị cũng không phải nhỏ. Yên tâm, bổn đế không so đo đâu, có thể tính luôn phần của nàng vào.
– Vậy đa tạ Nam Cung Hoàng đế rồi.- Lãnh Nguyệt liếc xéo Nam Cung Tuyệt xem kịch vui, giả vờ do dự mà vẫn lên tiếng tạ ơn. Nhưng nàng cũng chưa có thêm hành động gì, chỉ là hơi cúi đầu xuống, một bộ dáng suy tư.
Lãnh Như Ngọc cực lực áp chế tức giận nhưng ngoài mặt vẫn treo lên tươi cười. Vì cái gì Nam Cung Hoàng đế hết lần này tới lần khác bảo hộ cái nữ nhân xấu xí này chứ? Bất quá không sao! Hiện tại liền một chút đem cái Cửu tiện nhân này chỉnh xuống đã. Phải cho nàng ta biết, ở cái địa phương này, ai mới chân chính là chủ nhân.