Đế Vương Sủng: Sát Vương - Chap 43: Bảo hộ nàng
Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Lãnh Nguyệt dùng khinh công, mượn lực từ những cành cây mà di chuyển. Với tốc độ này, khoảng một khắc nữa sẽ về tới hoàng cung.
Thân ảnh huyền y bỗng đáp xuống đất, nhanh chóng ẩn mình trong bóng đêm.
Xoạt xoạt.
Không đầy năm giây, hồng y nam nhân xuất hiện ngay tại nơi Lãnh Nguyệt biến mất, cẩn thận dò xét xung quanh.
Một thân hồng y đỏ rực như lửa, ba ngàn tóc đen nhẹ bay trong gió. Khuôn mặt bị che đi bởi chiếc mặt nạ bạc, để lộ bạc môi mỏng quyến rũ. Phượng nhãn tím thuần mị hoặc chúng sinh nhưng cũng lạnh lẽo khiếp người. Hắn như một đoá mạn đà la yêu nghiệt, lại ẩn chứa độc dược trí mạng. Một vẻ đẹp khiến cả nhân-thần đều bi phẫn, ganh tị. Dường như phong cảnh có tuyệt mĩ đến mấy, vẫn không so được với một góc áo của nam nhân.
Đêm nay không trăng, nhưng sao trên trời cũng đủ sáng để Lãnh Nguyệt nhìn thấy dung mạo kia. Nàng khẽ hít vào một hơi, thầm mắng một tiếng: yêu nghiệt.
– Sao hả? Thấy bổn Thánh chủ có đẹp không?- Nam nhân nháy mắt đã đứng sau lưng Lãnh Nguyệt, tà mị hỏi.
Chết tiệt! Tên này tai thính như cẩu vậy! Khí tức quanh thân nàng trong một phút thất thần kia chỉ hơi động một chút, hắn liền nhận ra nơi ẩn nấp.
Đồng tử Lãnh Nguyệt hơi giãn ra, cùi chỏ tay phải nhanh chóng thúc mạnh ra sau, bất quá bị nam nhân thoải mái bắt được. Nàng nhíu mi, khéo léo xoay người, tay trái tóm lấy cổ tay đang nắm cùi chỏ của nàng, thân thủ vòng ra sau, tay phải phụp lấy bả vai nam nhân, đồng thời tay trái dùng sức vặn một cái. Chân giơ lên đạp mạnh vào sau khớp gối khiến Nam Cung Tuyệt vất vả khuỵu luôn chân phải xuống. Một loạt động tác khiến hắn không kịp trở tay.
– Oa oa oa! Đau! Nàng nhẹ tay một chút đi!- Hắn la oai oái. Qua vài ba chiêu liền thực sự bất lực trước những thế võ quỷ dị của nàng.
Phía xa xa, Hàn Vũ Phong cùng Lôi hộ vệ cũng toát mồ hôi hột. Đường đường là Thánh chủ Linh Huyền Cung trong vài chiêu đã bị hạ gục, lại còn kêu la thảm thiết như vậy. Đúng là xấu hổ mà!
– Lôi! Người kia liệu có phải Nam Cung Tuyệt không?- Hàn Vũ Phong xúc động đến mức gọi hẳn tên cúng cơm của Hoàng đế.
– Ách! Ta…không quen! Không quen hắn.- Lôi đáng khinh nuốt khan.
Đùa gì chứ? Hai người bọn họ là lén lút đi theo Nam Cung Tuyệt. Nếu bây giờ chạy ra giải vây, thế thì khác nào giấu đầu hở đuôi? Không bị tên bạo quân kia lột một lớp da mới là lạ ấy. Còn nếu giả sử không bị lột da, thân thủ của người kia quỷ dị như thế, vài ba chiêu đã không chế được Minh chủ võ lâm, hai người bọn hắn có liên thủ tương cứu, cũng chưa chắc đã là đối thủ. Hơn nữa, người đang khống chế Nam Cung Tuyệt kia cũng không thấy có sát ý. Vì vậy, Nam Cung Tuyệt à Nam Cung Tuyệt, tự cầu phúc đi thôi! Hàn Vũ Phong và Lôi hộ vệ ăn ý nhìn nhau gật đầu! Tốt nhất nên ngồi im xem trò vui là được rồi.
– Nói! Ngươi theo ta làm gì?- Lãnh Nguyệt lạnh lùng, tay trái hơi dùng sức.
– Nhẹ tay một chút, nhẹ tay một chút. Ta thuận tay phải đó, còn dùng thêm chút sức nữa chắc cả cánh tay này sẽ phế mất?- Nam Cung Tuyệt quả thực không giả vờ. Cơn đau nhức từ vai phải rất nhanh kéo đến, gương mặt tuấn mĩ xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.