Đế Vương Sủng: Sát Vương - Chap 42: Gặp lại
Author: Tiểu Lãnh Lãnh
– Người đó hiện tại đang ở đâu?
– Nàng còn chưa trả lời câu hỏi của ta nữa!- Người nào đó bắt đầu giở trò nũng nịu.
– Chàng biết câu trả lời rồi còn gì!- Huyền Băng mỉm cười, đặt chiếc nhẫn nhỏ vào hộp, lại lấy ra chiếc lớn hơn.- Đưa tay trái của chàng cho ta.
Uyển Dạ nhất mực nghe lời, tay trái vươn ra đặt vào tay nàng. Huyền Băng vừa nâng bàn tay của hắn, đeo nhẫn vào ngón áp út vừa giải thích:
– Ở quê hương của ta, khi nam nhân hoặc nữ nhân đeo nhẫn vào ngón áp út bàn tay trái, thì có nghĩa là họ đã thành gia lập thất hoặc những người cầu hôn như chúng ta rồi mới thành hôn cũng sẽ đeo nhẫn cho đối phương vào ngón này. Người ta tin rằng, ngón áp út bàn tay trái có một mạch máu nối thẳng tới trái tim. Nó biểu tượng cho tình yêu thuỷ chung, một sự ràng buộc vĩnh viễn.
Uyển Dạ cúi đầu ngắm chiếc nhẫn đã yên vị trên ngón tay của mình, mỉm cười sung sướng. Hắn xoè tay nắm lấy bàn tay trái của nàng, lặp lại động tác lồng chiếc nhẫn nhỏ vào ngón tay Huyền Băng. Thuận đà, hắn ôm lấy eo nhỏ của Huyền Băng, làm lưng nàng áp vào lồng ngực hắn. Hai người cùng giơ bàn tay trái hướng lên bầu trời đêm tuyệt đẹp mà ngắm nhìn. Đêm lạnh, nhưng lòng người lại ngập tràn ấm áp.
– E hèm! Bây giờ hai người đã chính thức hoàn tất lễ cầu hôn rồi đó. Chúng ta gặp mặt nhau được chưa? Uyển Dạ lâu chủ.- Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ đằng sau, ẩn ẩn ý cười thoải mái.
Hai người đồng thời quay lại, thấy hai thân ảnh khác đã đứng đó tự lúc nào. Một nam nhân huyền y lãnh ngạo, quanh thân tản mát khí tức lạnh nhạt nhưng có chút quen thuộc; người còn lại cũng là một thân lục bào, ngũ quan tinh tế, bớt một phần lãnh nhạt lại nhiều hơn ba phần vui vẻ gần gũi.
Huyền Băng liếc mắt một cái, thoát khỏi vòng ôm của Uyển Dạ, tới trước mặt tử y nam nhân. Tuy gương mặt không phải của Dạ Minh Nguyệt, nhưng khí tức này nàng không thể nhầm lẫn với ai khác được, giọng nói có chút run rẩy, Huyền băng không tin vào mắt mình nữa, khẽ gọi:
– Minh Nguyệt?
– Chị! Là em đây!
Huyền Băng lại bắt đầu khóc. Nàng tiến lên hai ba bước, ôm chầm lấy người em gái mà bản thân luôn lo lắng, nước mắt cứ thế rơi xuống như chuỗi ngọc đứt dây. Sau khi tự sát ở kiếp trước, người nàng không yên tâm rốt cục cũng chỉ có Dạ Minh Nguyệt.
– Chị! Em ở đây rồi, sẽ không sao nữa. Em sẽ không để ai làm tổn thương chị nữa.- Lãnh Nguyệt khẽ vỗ đầu vai nữ nhân, thấp giọng an ủi.
Uyển Dạ đứng một bên trực tiếp bị ngó lơ. Hắn nhìn hai người trước mắt ôm ôm ấp ấp, lòng như bị một con mèo nhỏ dùng móng vuốt hung hăng cào vào. Tuy hắn không hiểu nội dung cuộc đối thoại* của hai người lắm, nhưng cũng ý thức được rằng tên tiểu tử Ngọc Lưu Ly này rất quan tâm Huyền Nhi của hắn, mà ngược lại nàng cũng vậy.
*: Vì ai người Huyền- Nguyệt dùng cách xưng hô chị-em ở hiện đại nên ông Uyển mới không hiểu nhé 😀