Đế Vương Sủng: Sát Vương - Chap 36: Tranh đoạt-Bẽ mặt.
Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Bạch Hổ đi về phía Lãnh Nguyệt, cũng dần bị vây trong đám người. Dung nhan như nước treo lên nụ cười nhạt.
– Chẳng hay, các vị đây chê Trân Bảo Các chưa đủ náo nhiệt, muốn khuấy động không khí sao? Lâm trưởng quầy, nói một chút xem có chuyện gì?- Bạch Hổ đã biết ngọn ngành sự việc, nhưng vẫn muốn Lâm trưởng quầy một lần kể lại.
– Thì ra là vậy! Nếu có tranh chấp, mời ba vị đây đi theo ta một chuyến, chúng ta cùng giải quyết.- Bạch y nữ tử khẽ nhíu mày liễu.
– Giải quyết luôn tại đây thôi, ta không có nhiều thời gian, phải lập tức quay về.- Bắc Cơ Thần lạnh nhạt lên tiếng.
– Vị công tử này…- Bạch Hổ tỏ ý không hài lòng.
– Không sao! Nếu hai người thích, bổn công tử đây phụng bồi đến cùng!- Lãnh Nguyệt nhanh chóng cắt lời Bạch Hổ. Phượng mâu màu trời bỗng sâu thẳm đầy nguy hiểm. Bắc Cơ Thần này quả nhiên không ưa Liễu Như Mai đến cực độ.
Bạch Hổ nhìn sang Liễu Như Mai, thầm thay nàng ta tiếc nuối một chút. Đại ác ma Lãnh Huyết Cung mà cũng dám động tới, còn muốn phải hai năm rõ mười. Rõ ràng tìm chết mà.
– Vậy được. Nhân tiện mời các vị khách nhân ở đây làm chứng một chút. Trân Bảo Các chỉ là người trung gian, còn các vị sẽ đưa ra ý kiến của mình xem ai đúng ai sai. Trân Bảo Các chúng ta là người làm ăn, chắc chắn không thiên vị bên nào.
Liễu Như Mai giãy dụa, thoát ra khỏi lồng ngực Bắc Cơ Thần, đứng đối diện với Lãnh Nguyệt. Bắc Cơ Thần tựa như cùng nữ nhân này không có quan hệ, chỉ là người ngoài cuộc xem kịch vui. Biết chắc nàng ta cuối cùng sẽ đuối lí nhưng cũng không nhúng tay vào, lại đào cho nàng một cái hố lớn để nàng ta trực tiếp nhảy vào. Mà nực cười thay, Liễu Như Mai còn nghĩ nam nhân này có ý bảo hộ cùng yêu chiều nàng ta hết mực, liền ra sức càn quấy:
– Không cần nhiều lời nữa, lan lam ngọc này, hôm nay ta nhất định phải mua được. Ngân lượng, đối với ta không thành vấn đề.
Khẩu khí của Liễu Như Mai khiến cho không ít người ở đây khó chịu. Bạch Hổ vốn hoà nhã cũng nhíu chặt đôi mày liễu xinh đẹp.
– Cô nương, ngươi ăn nói có lí lẽ một chút. Miếng ngọc bội này, bổn công tử đã vừa mắt trước, ngươi lại cướp nó ngay trên tay ta. Điều này có rất nhiều người ở đây làm chứng. Cô nương, làm người cũng cần có chút tự trọng. Hành vi này thật chẳng khác gì ăn cướp trắng trợn giữa thanh thiên bạch nhật.- Thấy sắc mặt Liễu Như Mai khó coi, Lãnh Nguyệt dừng một chút, ánh mắt cũng nhạt đi.- Hơn nữa, ngân lượng với bổn công tử, thực sự cũng không thiếu.
– Liễu cô nương, này thực cao ngạo.- Người qua đường Giáp nói.
– Hừ! Lại còn không phải ỷ vào nam nhân có tiền sao? Tưởng có tiền thì ngon lắm à? Biết đâu nàng ta lại là dân đào mỏ.- Người qua đường Ất tiếp lời.
– Có đến nỗi thế không? Nhìn qua chắc hẳn cũng là người có tiền, có quyền đó.
– Đại ca, huynh nhìn coi, có lẽ nàng ta cũng chỉ là dựa vào khuôn mặt xinh đẹp một chút, quyến rũ nam nhân kia để lấy tiền thôi.- Người qua đường Tí liếc Liễu Như Mai đầy khinh bỉ.