Để Tôi Kể Em Nghe Về Một Ngày Trời Lộng Gió - Phượng
Mình còn nhớ, lần đầu mình gặp cậu là vào một ngày phượng nở rộ rực rỡ.
Hồi đó, cậu chỉ là một cậu bạn người bé xíu xiu. Cậu thấp hơn mình một cái đầu, dáng người gầy gò, làn da ngăm cùng kiểu tóc hơi xoăn đã để lại cho mình ấn tượng sâu sắc. Mình tò mò lắm, tò mò về tính cách của cậu, tò mò về mọi điều có liên quan tới cậu. Chẳng biết từ khi nào, màu đỏ của phượng đã khắc sâu vào tâm trí mình hòng để bản thân sẽ mãi lưu luyến lần đầu này.
Mình đã nhìn trộm cậu rất nhiều, cậu rất đẹp. Chẳng phải là cái đẹp rực rỡ hay là nổi bật, cậu mang trong bản thân thứ nhiệt huyết của tuổi trẻ, cậu mang đến cho mình sự yên bình và lạc quan không thể tả. Thậm chí, đã từng có lúc mình thắc mắc :”Chẳng biết dưới vẻ ngoài năng động ấy, cậu sẽ là một người như thế nào nhỉ?”. Nhưng giờ mình biết rằng, dưới vỏ bọc tinh tế ấy chính là một bóng hình kiên cường đang chống chọi với cuộc sống và chạy đến bên một tương lai tốt đẹp thuộc về bản thân mình.
Mình đã thích cậu từ cái ngày cậu cười rộ với bạn bè dưới bóng phượng đỏ. Mình kìm nén thứ cảm xúc rối bời, cố gắng chôn sâu nó dù biết sẽ có ngày chẳng thể giữ lại thêm. Mình không muốn cậu phải suy nghĩ, phải bối rối khi biết được điều này, mình chỉ muốn cậu cứ tiếp tục tiến lên và tỏa sáng cùng với niềm hạnh phúc. Mình cũng ghen tị lắm chứ, ghen tị trước sự tốt đẹp của cậu, ghen tị khi nhìn cậu cười đùa cùng người khác. Nhưng mình vẫn mong cậu sẽ mãi vui vẻ và mong rằng bản thân vẫn được dõi theo hình bóng cậu đến sau này.
Cậu chính là sao trời rực rỡ mà mình đã từng tham lam muốn chiếm lấy. Nhưng mình biết rằng một ngôi sao lấp lánh sẽ chẳng là của riêng ai. Cậu ngụ trong mảnh đất tâm hồn cằn cỗi của mình mà chiếu rọi hằng đêm. Để rồi mỗi khi tỉnh dậy, nỗi nhớ đã lấp đầy trái tim mình khi bản thân không hề hay biết.
Cậu ấy à, là ánh trăng mình không dám với tới mà chỉ dám lén lút đứng nhìn. Cậu nghĩ rằng, mình đối với cậu chỉ là cảm xúc thoáng qua, chỉ là sự bồng bột nhất thời. Lúc mình ngỏ lời với cậu, cậu từ chối một cách nhẹ nhàng – bởi vì cậu cũng đồng cảm với mình, bởi vì cậu hiểu được cảm giác tự ti ấy, và cũng bởi vì trong lòng cậu cũng có một ánh trăng cao vời vợi. Mình đã khóc, nhưng là vì hạnh phúc khi biết mình đã thích đúng người, khóc vì bản thân đã không để những ngày tháng nhớ nhung ấy sẽ trở thành nuối tiếc cả đời………
.
.
.
.
.
.
.
.
.
”Cậu sẽ mãi là cậu bé nhiệt huyết chiếu sáng tâm hồn mình. Nếu không có cậu, sẽ chẳng có một cô bé tỏa sáng của ngày hôm nay.
Cảm ơn vì đã là đóa phượng rực rỡ từng khoe sắc đỏ trong tim mình.”