Đào Hoa Mệnh(Ngược) - Trường Sinh Môn-Đắc Lưu Kỳ
Đại điển triều ca mở tiệc long trọng cả ngày lẫn đêm yến tiệc ca vũ vô cùng xa hoa náo nhiệt chào đón các sứ thần lân bang tham dự trọng lễ sắc ban Hoàng hậu và thái tử của Ân Bắc quốc.Hôm ấy,giữa đại điện các sứ thần đem vô số bảo vật ngọc ngà châu báu làm đại lễ dâng lên, trong số đó khiến mọi người chú tâm nhất là hộp ngọc bảo tiên dược Trường Đan do sứ thần Xích Bắc quốc dâng lên.
Xích Bắc quốc nổi danh có rất nhiều pháp sư tu luyện tiên thuật,độc thuật bàn môn tả đạo hành thủ khắp nơi trên giang hồ cũng từ đây mà ra.Phiên quốc Xích Bắc lãnh thỗ tuy nhỏ,địa hình đều là núi đồi khô cằn hiểm trở ,dân sinh lại cực kỳ thưa thớt nhưng các nước lân bang đối với độc thuật của Xích Bắc quốc chính là vô cùng dè chừng(độc thuật lợi hại mà Tam vương gia Ân Đồ Nhã Lan học được chính là ở nơi này)
Tuy nhiên ngoài độc thuật,thuật luyện tiên dược do nơi này luyện ra đều vô cùng trân quý hiếm có mà thiên hạ rất nhiều người khao khát có được.Tương truyền một trong sáu món pháp bảo vang danh thiên hạ là Trường Sinh Môn, là pháp bảo trấn danh được cất giữ tại hoàng cung Xích Bắc quốc có thể tạo ra tiên dược thần kỳ giúp nhân sinh thay đổi nhân dạng,thậm chí cãi lão hoàn đồng.Tuy nhiên nó chỉ là do giang hồ tương truyền,các pháp sư thần quan Xích Bắc quốc đời đời trấn giữ pháp bảo đều cố gắng nhưng chưa từng luyện thành tiên dược như thế.
Lần này để tỏ lòng hoà hảo ngưỡng mộ đối với hoàng đế Ân Bắc quốc nên cử sứ thần là thần quan pháp sư giỏi nhất của Xích Bắc quốc_ Đắc Lưu Kỳ sang dâng bảo vật. Người này dáng người nhỏ gầy,thoạt nhìn dung mạo có chút kỳ quái nốt ruồi mọc rải rác khắp mặt,tuy còn trẻ tuổi nhưng sắc mặt vàng úa gầy gò,hàng chân mày cao rậm không che nổi ánh mắt sắc bén thâm sâu khó lường .
Hắn vừa từ từ bước đến đại điện vừa bạo gan len lén ngước nhìn âm thầm đánh giá vị hoàng đế bệ hạ và hoàng hậu uy nghiêm cẩn cẩn tại ngoại trên ngai vàng.
Vị đế vương kia đã lâu không gặp,nhân dáng càng lúc càng trở nên anh tuấn bất phàm quả là thiên hạ vô song,thế nhưng ánh mắt quá lạnh lùng băng lãnh ,chỉ đối mắt cùng người đó đã khiến đối phương phải rét run nể sợ,người ngồi yên vị nơi đó nhưng khí thế đã đàn áp ngút trời đủ khiến người khác phải e sợ quy phục,quả đúng là chiến thần vang danh như thiên hạ vẫn đồn đãi ,khiến hắn vừa ngước mắt nhìn liền bị choáng ngợp mà rụt cổ cúi đầu.
Sóng mắt sau đó luân chuyển khó giấu được tạp niệm si mê len lén nhìn về hoàng hậu Giả Tịnh Lam ,mỹ nhân xinh đẹp nhất hắn từng gặp.
Nàng ấy so với trí nhớ của hắn vẫn không hề thay đổi,vẫn một thân ảnh kiêu sa dung nhan diễm lệ khuynh thành,hơn mười năm không gặp hiện tại dung mạo lại càng thêm sắc sảo mặn mà,ánh mắt cũng chứa đầy uy quyền của một bậc mẫu nghi thiên hạ.Duy chỉ có ánh mắt kiêu kỳ đó nàng nhìn hắn vẫn như xưa,vẫn vô cùng xem thường như một sinh vật thấp hèn không chen nổi vào mắt nàng.
Hắn vẫn còn nhớ khi ấy hắn còn là một tiểu thần quan nhỏ nhoi cùng sứ thần sang Ân Bắc quốc tham dự đại lễ của hoàng đế tiền triều,khi ấy lần đầu tiên giáp mặt nàng liền bị mỹ mạo xinh đẹp của nàng làm mê mẩn đến không thể quên được.Đáng tiếc nàng từ đầu đã được ấn định là vương phi của nhị vương gia Ân Đồ Khắc Thiên cao cao tại thượng vang danh thiên hạ.Mà hắn ngay từ lần đầu nhìn thấy Khắc Thiên khi ấy chỉ là một thiếu niên nhưng nhân dáng đã soái khí bất phàm anh tuấn vô song liền biết bản thân so với người kia có bao nhiêu thua kém,tuyệt biết thân biết phận không dám mộng tưởng tranh giành.Ngày xưa đã thế hiện tại chính là càng không thể sánh bằng.