Đào Hoa Mệnh(Ngược) - 9
Từng cơn gió mùa đông lạnh lẽo len vào từng ngỏ ngách trong thôn trang,hạt tuyết lất phất rơi xuống nặng trĩu trên thân trúc mỏng manh hoà cùng hương thơm nhè nhẹ ,cơn gió mùa đông se sắt nhuốm buồn cả một góc trời càng khiến cho biệt viện càng thêm lạnh lẽo.
Trong tiểu đình,bóng lưng người tịch mịch ngồi yên lặng nơi đó gảy đàn,trường bạch y nhẹ nhàng như lụa khẽ phất phơ theo từng chuyển động của làn gió đông lạnh lẽo.Bàn tay khẽ khẩy nhẹ lên dây cầm, dây cầm khẽ rung lên âm thanh trong trẻo như muốn xé tan không gian lạnh lẽo nơi này.
Tú Nhi bên cạnh thiếu gia đã lâu như vậy nhưng không thể tin trên đời lại có người đẹp đến hoàn hảo như vậy,từ mái tóc đen dài bồng bềnh như suối,đến từng ngón tay thon dài trắng muốt,làn da ngọc bạch sáng mịn trơn tru ngay cả nữ nhân cũng hiếm gặp,cứ như mọi tinh hoa trong trời đất đều đặt hết lên người thiếu gia vậy,làm cho những ai đứng cạnh người đều trở nên phàm phu tục tử.
Tiết trời đã vào đông,tuyết đã rơi đầy sân còn vương vấn trên những cành trúc trắng xoá,xem ra năm nay thực sự rất lạnh.Tú Nhi ôm một chiếc áo choàng lông cẩn thận khoác lên vai cho thiếu gia rồi yên lặng đứng bên cạnh,nhìn bóng lưng tịch mịch của thiếu gia Tú Nhi không nén nổi xúc động mà thở dài.Dạo gần đây thiếu gia dường như rất buồn bã,mỗi lần tâm trạng không tốt thiếu gia sẽ mang đàn ra tiểu đình ngồi mà gảy,sau đó sẽ thường hay nhìn đăm chiêu về phía trời xa xăm như đang chất chứa nỗi buồn sâu thẳm nào đó.
Thiếu gia của nàng rất cô đơn,thực sự rất đáng thương,mỗi ngày chỉ đều quẩn quanh nơi biệt viện lạnh lẽo này,mỗi ngày đều tìm niềm vui vào sách vở kinh kệ,không đọc sách thì chơi đàn,rất hiếm khi được bước chân ra ngoài,ngay cả con vật ngoài kia còn tự do hơn.
Thiếu gia chỉ có một vài người thực sự là tâm giao cùng trò chuyện,nhưng giờ đây thế sự đổi dời,Trần tiểu thư vốn giành tình cảm sâu đậm với thiếu gia thì lại sắp tiến cung làm phi tần,Thiên Thuận công tử lại cũng sắp lên đường tòng quân diệt giặc,Trần Hiền công tử lại chuẩn bị lên kinh thành ứng thí,dường như tất cả sắp sửa sẽ rời đi chỉ còn lại một mình thiếu gia,có lẽ cả đời chỉ quẩn quanh nơi biệt viện lạnh lẽo này cho nên việc thiếu gia buồn bã như vậy Tú Nhi có thể hiểu được.
Bỗng tiếng khóc thút thít càng lúc càng nức nở vang lên,Thiên Y ngước mắt lên nhìn liền thấy Trần Viên Viên gương mặt đẫm lệ, hai mắt cay đỏ,đôi bàn tay nhỏ nhắn đang cố gạt đi nước mắt.Nước mắt ướt đẫm cả một góc cánh tay nàng,dường như trước khi đến được đây nàng đã khóc rất nhiều.
Thiên Y chưa từng thấy Viên Viên khóc lớn như vậy liền vội vàng đứng dậy đỡ lấy hai vàng nàng ân cần hỏi.
“Viên Viên muội,có chuyện gì uỷ khuất mau nói huynh nghe?”
Nghe giọng nói ấm áp ôn nhu của chàng ân cần hỏi han,nàng càng khóc càng lớn,bao nhiêu uỷ khuất giống như một dòng nước lặng lẽ tuôn trào.Nàng bây giờ không câu nệ lễ tiết hay nam nữ thụ thụ bất thân,chàng đứng trước mặt gần trong gang tấc, vòng tay vội vàng ôm lấy chàng xiết chặt,úp mặt vào ngực chàng mà khóc nức nở.