Đào Hoa Mệnh(Ngược) - 57
Lữ Diệp liếc nhìn nữ nhân xinh đẹp đứng trước mặt mình,mắt không lưu lại trên người nàng quá hai lần,nàng ta dung nhan sắc sảo thân người nhỏ nhắn ngọc ngà,tuy nhiên sắc mặt lại có điểm lạnh lẽo,ánh mắt sâu thăm thẳm mang đầy suy tính lúc cùng hắn đối diện cũng lạnh lẽo không kém khiến Lữ Diệp trong lòng đối với nàng không chút thiện cảm.Hay do rốt cuộc đã bị hoàng thượng thuần phục đến mức đối với nữ nhân xinh đẹp cũng đã không còn hứng thú như trước.
Hiện tại chính là không hiểu lý do vì sao một thái phi như nàng ta lại dám cả gan phá giấc ngủ của hoàng thượng mà xuất hiện ở đại cung vào giữa đêm cầu xin được yết kiến người.Bất quá Lữ Diệp biết hoàng thượng đang rộn bận hành sự bên trong không ai được quấy rầy, vả lại dạo này tâm tư của người không được tốt,tuyệt đối không được khiến người bực dọc ,nhưng nàng ta nhất quyết khăng khăng đòi gặp hoàng thượng để trình tấu chuyện hệ trọng,bất quá chuyện nàng ta nói lại có liên quan đến Tam vương gia cho nên Lữ Diệp không dám quá phận, phân vân một lúc mới bước vào đại phòng thông báo lại với hoàng thượng.
Lát sau hắn từ đại phòng bước ra quắc ánh mắt khó hiểu nhìn Bân phi dò xét,sau đó khom người mời nàng bước vào bên trong.
Bân phi đặt tay lên cánh cửa bước vào đại cung,lấy hết can đảm hít một hơi thật sâu đẩy cửa bước vào,hành lang dẫn vào đại phòng của hoàng thượng chỉ một đoạn ngắn nhưng bàn chân nàng tựa hồ không đủ sức lực để bước tới,trong lòng tự trấn an chính mình không được sợ hãi nhưng thân thể cứ bất chấp run lên,trống ngực đập liên hồi,nàng nắm thật chặt bàn tay thành nắm khiến móng đâm sâu vào da đến tứa máu giúp nàng trấn tĩnh trở lại.Nàng nheo mắt nhìn về phía trước,chỉ cần mở cánh cửa kia ra nàng sẽ gặp được người khiến nàng cả đời mê luyến,vị quân vương tối thượng đã cướp mất trái tim nàng chỉ một lần gặp gỡ nơi đương triều;hôm nay hoặc nàng sẽ có được điều nàng hằng mong muốn hoặc sẽ bị xử tội hình,cho dù hậu quả thế nào để gặp được người nàng cũng không hề hối tiếc.
Nàng lúc đến được đây phải tránh tai mắt theo dõi của Tam vương gia nhân lúc tối trời mới qua mặt được bọn chúng,nếu để Tam vương gia hay biết nàng tiết lộ chuyện của y ngày tháng sau này của nàng thực rất khó sống,nhưng hiện tại đã không còn đường lui nữa rồi.
Chỉ cách một lớp cửa để bước vào đại phòng, từ bên ngoài qua vách ngăn đã nghe vang lên tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ nấc lên từng hồi,nàng nghe qua mặt mũi đã đỏ bừng đến tận mang tai,tim lại đập gia tốc cả thân thể cũng nóng lên bừng bừng,bàn chân ngượng ngịu rụt rè bước vào từng bước.
Tấm màn nhung mỏng manh không thể che giấu hai thân thể xích loã đang quấn quýt vào nhau mãnh liệt,tiếng rên rỉ càng lúc càng to theo từng nhịp đẩy,tiếng thở dốc theo đó càng lúc càng tăng tốc ,âm thanh nồng đậm hoan ái truỵ lạc đó lúc đầu còn khiến nàng xấu hổ nhưng giọng điệu rên rỉ dồn dập của tên ái nam ái nữ bên trong càng lúc lại càng khiến nàng khó chịu.
Âm thanh dồn dập khiến đầu óc nàng quay cuồng,trong lòng một mảnh hỗn loạn bỗng nhiên xuất hiện cảm giác vô cùng ghen tức cùng uất nghẹn,dẫu đã nghe từ trước hoàng thượng chỉ yêu thích nam nhân nhưng tận mắt chứng kiến vẫn không thể tin vào mắt,sự thất vọng ngập tràn tâm trí khiến thân thể nàng run lên,chỉ muốn phá tan không gian ám muội này liền cả gan nói to: