Đào Hoa Mệnh(Ngược) - 38_38Tội nhân.
Mặc dù đã cho người giết hết những người chứng kiến đồng thời ra sức phong toả không để cho bất kỳ ai hay biết,nhưng không hiểu vì sao tin tức vẫn bị rò rỉ lan truyền ra bên ngoài khiến triều đình một phen dậy sóng.Buổi thượng triều vì thế diễn ra căng thẳng,trên đại điện các bá quan văn võ tranh cãi vô cùng gay gắt.
****
Lúc Thiên Y trong cơn hôn mê sâu tỉnh lại,mơ màng mở mắt nhìn lên trên trần nhà ẩm thấp,xung quanh tối om không nhìn rõ thứ gì,chỉ có ánh sáng le lói từ ngọn đuốc được treo từ đằng xa,mùi ẩm mốc của nên đất xộc lên cho chàng hay biết mình hiện tại đang bị giam giữ trong ngục thất.Chàng không biết đã ngủ qua bao lâu,chỉ thấy hiện tại thân người vẫn còn đau nhức,đầu óc nhất thời chưa thể thanh tĩnh trở lại liền ngồi dậy dựa lưng vào tường,cơn đau đớn từ bàn tay truyền lại.Chàng giơ cánh tay được băng bó cẩn thận lên không trung,ký ức mơ hồ khi ấy lần lượt hiện về khiến chàng khẽ cau mày lại.Lúc này một giọng nói trầm lãnh vang lên khiến chàng giật nảy người.
“Tay của khanh có đỡ chút nào chưa?…”
Thiên Y dùng sức gượng dậy hướng về phía hoàng thượng đang ngồi bên ngoài địa lao cúi đầu thi hành lễ.
“Vi thần thỉnh an bệ hạ.Sao người lại tới nơi này?”
Diệp Minh Hoàng ngồi đối diện với buồng giam của Thiên Y,không biết đã ngồi đó bao lâu chờ người tỉnh dậy.
Thiệu công công đứng sau vội vàng bước đến dâng tách trà nóng đưa cho hoàng thượng rồi lui ra.Chàng nhấc chén nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt xuống,ánh mắt thâm trầm nhìn Thiên Y.
“Khanh đã biết tội mình chưa?”
Thiên Y tự nãy giờ vẫn ngồi quỳ ở đó nghe bệ hạ hỏi vậy liền cúi đầu ,nén một hơi thở nhắm chặt mắt lại.
“Vi thần biết tội xin bệ hạ trách phạt.Thần chỉ xin mạo muội muốn hỏi quận chúa nàng hiện giờ như thế nào?.”
Diệp Minh Hoàng khẽ cau mày,quan sát sắc mặt của Thiên Y một lúc mới
trầm giọng nói.
“Muội ấy vẫn còn đang bất tỉnh nhưng thái y bảo rằng không đáng lo ngại.”
Nói đoạn liền nheo mắt nhìn Thiên Y gặng hỏi.
“Khanh không muốn hướng ta giải thích gì sao…không cảm thấy có oan ức gì sao..?”
Thiên Y từ từ mở mắt nhìn xuống nền đất tối tăm yên lặng một hồi mới lắc đầu.
“Thần….. không có..”
Hoàng thượng tức giận dùng tay đập mạnh xuống bàn,hừ một tiếng rồi đứng lên xoay người rời đi,Thiệu công công mau chóng đuổi theo hoàng thượng,lúc ra đến cửa đại lao ngoái đầu nhìn lại Thiên Y vẫn còn ngồi quỳ ở đó liền lắc đầu.Rõ ràng hoàng thượng vô cùng quan tâm đến việc của y đến mất ăn mất ngủ,mặc cho triều thần dị nghị trên đại điện đã hết lời bênh vực y cùng quận chúa,xem ra thái độ khi nãy của y đã khiến hoàng thượng trong lòng thất vọng rất nhiều,vẻ mặt nhún nhường bất mãn cùng tức giận khi nãy của hoàng thượng xem ra là chỉ muốn từ miệng y thốt ra một câu thanh minh cầu khẩn cho chính mình nhưng y lại nhận tội khác nào tự triệt con đường sống của mình,hoàng thượng quan tâm y nhiều như vậy,chẳng trách người tức giận.