Đào Hoa Mệnh(Ngược) - 30
Trong ngự thư phòng,hoàng thượng đang duyệt tấu chương chốc chốc lại nhìn xa xăm trầm giọng hỏi tổng quản thái giám.
“Bây giờ là canh mấy?”
“Thưa bệ hạ,bây giờ là canh ba,thỉnh bệ hạ nên nghỉ ngơi sáng sớm mai còn dậy để thượng triều.”
Hoàng thượng nghe Thiệu công công bẩm báo liền ngước mắt nhìn lên khoảng trống qua ô cửa sổ ,nhìn thấy bầu trời cao xa đen như mực liền thở dài,trong lòng lại cảm thấy cô đơn tịch mịch tràn đầy tâm sự thiếu vắng một thứ gì đó ,chỉ muốn nghe một tiếng cầm lấp đầy sự tịch mịch liền định hướng Thiệu công công cho mời Âm Cầm đến, nhưng thấy trời đã khuya hẳn hắn cũng đã an nghỉ nên thôi.
Trong cung xảy ra chuyện lạ,dạo gần đây hoàng đế Diệp Minh Hoàng cảm thấy long thể bất an tâm trí bức bối,cả ngày ruột gan đều nóng như lửa đốt tựa như có cả ngàn kiến bò trong người,trong lòng nặng nề như một mớ hỗn độn,tim đập lúc nhanh lúc chậm,ăn ngủ đều không ngon,tâm trí cứ mơ hồ trống rỗng,mỗi tối đều thức rất khuya đến khi mệt mỏi mới ngủ yên được,nhưng chỉ ngủ được một hai canh giờ lại thức dậy ,ngay cả thái y cũng không đoán ra được bệnh tình khiến hoàng thượng rơi vào căng thẳng,cả ngày nhất định cáu gắt bực dọc khiến ai nấy đều lo sợ khi đến gần.Chưa kể dạo gần đây hoàng thượng hay bị triệu chứng kỳ lạ kể cả lúc thượng triều hay dùng bữa đều nghe văng vẳng tiếng đàn bên tai lúc có lúc không khiến người cảm thấy rất hoang mang tưởng chừng như bị tà thuật theo quấy phá.
Thiệu công công không hiểu vì sao hoàng thượng dạo gần đây hay thở dài lại và mất ngủ ,nên căn dặn ngự y phòng bốc thuốc tẩm bổ long thể cho người.Đồng thời nghi ngờ có ai âm mưu dùng bùa ngãi ếm người cho nên mới khiến người long thể bất an như vậy liền một lần đem cả hoàng cung lục soát trên diện rộng nhưng không tìm được thứ gì khả nghi.
Hoàng thượng nhìn đống tấu chương trên bàn liền hất xuống đất.
“Ngày nào cũng tấu chương với tấu chương,trẫm chán ngán lắm rồi.”
Đi theo hầu hạ hoàng thượng bao nhiêu lâu nay Thiệu công công chưa bao giờ thấy người vô cớ cáu gắt như vậy liền thỉnh người vào trong an nghỉ vừa lom khom cúi xuống thu dọn đống tấu sớ rơi vãi trên mặt đất,trong lòng cũng âm thầm thở dài.
Hoàng thượng hừ một tiếng rồi bước vào long sàn nằm xuống cố gắng nhắm chặt mắt ngủ nhưng không tài nào ngủ được liền gác tay lên trán suy nghĩ,suy nghĩ một hồi vẫn không thể chợp mắt được,trong lòng lại nôn nao khó tả liền ra lệnh cho Thiệu công công mau truyền Âm Cầm đến.
Âm Cầm đêm khuya thanh tĩnh đang yên giấc ngủ ngon bị Thiệu công công gọi đến ngự thư phòng của hoàng thượng liền mau chóng ôm đàn đi theo.Nhưng khi Âm Cầm đến nơi thấy hoàng thượng ngủ say liền lủi thủi lui trở về.
Sau đó hoàng thượng mỗi ngày đều cho Âm Cầm đến túc trực đàn cho người nghe nhưng tình hình vẫn không thuyên giảm,vẫn như lúc trước ngược lại càng lúc càng trầm trọng,ngay cả trong mơ cũng nghe tiếng đàn mơ hồ nọ.Thiệu công công liền đưa ra chủ ý cho mời Thiên Y đến đàn cho hoàng thượng nghe biết đâu lại có chuyển biến tốt .