Đào Hoa Mệnh(Ngược) - 3
Trấn Mộc Châu
******
Thiên Y năm 10 tuổi lần đầu được phụ thân dắt ra ngoài cùng đi tham dự yến tiệc.
Thiên lão gia vốn không hề muốn đem Thiên Y rời khỏi Thiên phủ nhưng Trần viên ngoại cùng các vị bằng hữu khác đã ngỏ lời cho nên không thể không nể mặt mà dẫn đi,chỉ là xưa nay ông không quen việc bị người khác trầm trồ chỉ chỏ cho nên cảm thấy rất miễn cưỡng,cũng may Thiên Y cũng là một hài tử ngoan ngoãn nghe lời cho nên ông cũng yên tâm để cho Thiên Y được chơi đùa cùng các tiểu công tử và tiểu thư của các vị thân hữu khác bên ngoài tiểu đình.Nhưng Thiên Y xưa nay ít tiếp xúc với người ngoài cho nên không chịu rời phụ thân ,Thiên viên ngoại nhẫn nhịn khuyên bảo mãi mới chịu cùng các hài tử khác ngồi lại tiểu đình chơi đùa.
Đại tiệc gần kết thúc,gia nhân chạy vào thông báo Thiên công tử không thấy đâu khiến Thiên viên ngoại cùng các vị quan khách khác vội vàng cho gia nhân đi tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy.
Một lúc sau có một gia nhân chạy vào bẩm báo đã tìm thấy Thiên công tử đang nằm ngất liệm đằng sau hậu viên của Trần gia trang,tất cả mọi người đều lập tức hướng về hậu viện.Đến nơi mới biết rõ nguồn cơn là Thiên Y bị hai gia nhân lạ mặt bắt cóc đem đi.Cũng may nhờ có Trần Viên Viên và Trần Hiền tuy còn nhỏ nhưng lại thông minh lanh trí cho gia nhân âm thầm đuổi theo mới có thể đem Thiên Y an toàn trở về.
Thiên lão gia vội vàng đến nơi nhìn thấy Thiên Y đang nằm ngất bên gốc cây hoa đào,tay bị trói rất chặt,miệng nhỏ bị nhét giẻ dường như bị trúng thuốc mê nên ngủ say đến như vậy trông vô cùng tội nghiệp.Thiên viên ngoại nhìn thấy tiểu hài tử vẫn còn yên bình liền thở dài một hơi,nếu có chuyện gì bất trắc không may xảy ra cho nhi tử ông không biết làm sao ăn nói với phu nhân quá cố.
Thiên viên ngoại cảm tạ Trần lão gia cùng hai nhi tử rồi cho kiệu đưa Thiên nhi trở về.
Hai gia nhân kia bị áp giải mang lên huyện quan để tra khảo,chúng chỉ khai có người sai bảo nhưng không nói rõ đó là ai,sự việc không hiểu vì sao lại kết thúc nhanh chóng mà không tìm ra được kẻ chủ mưu,Thiên viên ngoại cũng nghi ngờ một viên quan lớn trong triều đình đứng đằng sau sự việc này,lão ta xưa nay vốn có sở thích bệnh hoạn là nuôi rất nhiều luyến đồng,lão ta cũng thường ghé đến Thiên phủ thăm viếng Thiên viên ngoại mặc dù từ kinh thành đến trấn Mộc Châu này cũng mất ba ngày đường,cũng thường trước mặt ông ngỏ ý cho Thiên nhi lên kinh thành tham quan một chuyến nhưng đều bị Thiên viên ngoại lấy cớ Thiên nhi thân thể yếu ớt không thể đi xa mà từ chối lão,không ngờ lão lại dám bắt người đem đi giữa thanh thiên bạch nhật quả là không xem vương pháp ra gì .Thiên viên ngoại tuy biết rõ nhưng chỉ là một viên quan đã về hưu,lão ta lại là một viên quan quyền cao chức trọng nên vẫn không dám động chạm đến đành im hơi lặng tiếng cho qua mọi chuyện mà không truy cứu nữa.
Qua sự việc lần đó,ông không bao giờ cho Thiên Y rời khỏi Thiên phủ bao giờ nữa.
*****
Trần viên ngoại đối với tiểu hài tử kia ngoan ngoãn cảm thấy rất đáng thương,cho nên thường xuyến dắt hai nhi tử qua cho chúng kết giao thân tình.Nhi nữ Viên Viên của lão tính tình lãnh đạm kiêu ngạo,tuy là nữ tử nhưng vô cùng tài hoa xuất chúng cho nên tính cách mạnh mẽ quyết đoán khác biệt đối với tiểu thư cùng trang lứa khác,cũng không thích cùng các tiểu thư tầm thường khác kết giao,còn Trần Hiền thì ngược lại,tính tình nhút nhát chậm chạp,luôn dựa dẫm vào người khác,Trần viên ngoại vì tính cách khác biết giữa hai nhi tử này mà lo lắng.Cũng may Thiên Y vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn cho nên chẳng mấy chốc cả ba đã trở nên thân thiết.