Đào Hoa Mệnh(Ngược) - 24
Hoàng thượng ngồi xem tấu chương trong ngự thư phòng nghe Thiệu công công bẩm báo Trần quý phi hiện đang tiếp khách quý từ chiều đến gần tối vẫn chưa ra về liền gật đầu cho Thiệu công công lui ra,mắt đăm chiêu suy nghĩ một hồi liền bỏ tấu chương xuống,muốn đi đến tẩm cung Minh Trúc xem nàng đón tiếp ai mà lại trịnh trọng như vậy liền ra lệnh cho nô tài khởi giá.
Lúc hoàng thượng đến gần biệt viện Minh Trúc bỗng dưng nghe tiếng đàn trong trẻo trầm bổng từ đâu truyền đến,đã từng nghe qua rất nhiều nhạc khúc của các cầm sư bậc nhất Diệp quốc nhưng tiếng đàn của người này vi diệu vô cùng,âm điệu buồn bã nhưng thanh thoát ,tai vừa nghe thấy liền đồng cảm mà dâng lên niềm xúc động mãnh liệt ,mộng cảnh cứ như hiện ra trước mắt khiến người nghe bỗng muốn rơi lệ,giống như đạt đến một cảnh giới cao siêu nào đó khiến hoàng thượng Diệp Minh Hoàng trong lòng bỗng nhiên nổi lên từng hồi phấn khích tim cũng đập loạn nhịp,cảm xúc khó tả này chàng đã từng trải qua một lần khi còn thơ ấu,lần thứ hai chính là nghe được lúc ở trong khách điếm,chỉ là công sự bận bịu không có thời gian nhớ đến,hôm nay lại tiếng đàn thanh thoát tịch mịch này lại lọt vào tai khiến tâm tư thổn thức không thôi,phải chăng cây cầm người kia đang đánh chính là Thiên cầm mà Âm cầm đã để thất lạc,liền mau chóng tìm kiếm nơi nào đang phát ra tiếng nhạc ấy.
Lúc này trong tiểu nghi đình,Trần Viên Viên đang chăm chú say mê lắng nghe tiếng đàn cùng si ngốc ngắm nhìn Thiên Y bằng sóng mắt mơ màng say đắm như đang phiêu diêu trong mộng tưởng,có nữ nhân nào lại không ao ước có một đức lang quân tuyệt hảo đến như vậy,cho dù sống cuộc sống an nhàn đạm bạc cũng cảm thấy mãn nguyện.Nàng nhất định sẽ chờ đợi được đến ngày hôm đó.Nhưng bây giờ trước mắt vẫn không thể để cho ai bên ngoài được biết tình ý thật sự của nàng,nếu để hoàng thượng hay hoàng hậu biết ắt hẳn Thiên Y sẽ gặp nguy hiểm mà hướng nàng cũng rất bất lợi cho kế hoạch sau này cho nên vẫn phải hạn chế gặp gỡ tránh để ai khác nghi ngờ.
Thiên Y vốn tửu lượng rất thấp,nhấp mấy chén liền cảm thấy người hơi mệt,đánh vài khúc đàn liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt,ngón tay thon dài của chàng cứ liên tục day day thái dương.Trần Hiền tinh ý dễ dàng nhận ra Thiên Y không ổn liền bái biệt Trần Viên Viên đưa Thiên Y ra về.
Trần Viên Viên tiếc nuối đành tiễn biệt hai người , liền sai tiểu thái giám đưa tiễn hai người ra tận cổng hoàng cung còn một mực căn dặn rất nhiều,Trần Hiền cẩn thận chu đáo đem sa trướng đội lên đề phòng chuyện bất ổn.
Khi hai người vừa đi ra khỏi Minh Trúc viện,đám tỳ nữ gia nhân đứng túc trực bên ngoài liền nhao nhao xầm xì bàn tán.Một nàng hất vai tỳ nữ Tú Lan cười nói.
“Tú Lan tỷ đó nha,..tỷ thật là may mắn khi được chứng kiến tận mặt vị đại nhân đó,ta nghe A Đào nói vị đại nhân đó là một công tử cực kỳ tuấn mỹ,thậm chí Trần nương nương đứng cạnh còn không tương xứng.”
Tú Lan liền e thẹn gật đầu,mặt cũng đỏ bừng lan xuống tận cổ.
Một tỳ nữ nghe vậy liền bĩu môi.
“Thật sao….các nàng có nói quá lên không đó,cho dù có tuấn mỹ đến đâu thì cũng không thể so sánh được với dung nhan của nữ nhân cho được.”