Đào Hoa Mệnh(Ngược) - 17
Nhờ có Minh Châu mà Thiên Y cùng Trần Hiền mới thuận lợi đến trường thi.
Không khí trường thi vô cùng khẩn trương náo nhiệt,gương mặt sĩ tử nào cũng hồi hộp lo lắng cho kỳ thi quan trọng trong cuộc đời mình.Tiếng trống báo hiệu đến giờ vào thi,tất cả các sĩ tử đều nghiêm chỉnh bước vào từng ô đặt sẵn văn án hai bên đều được che chắn bằng bình phong,ai nấy đều ngồi ngay ngắn trước tháp của mình.Các nha sai bắt đầu phát giấy bút và đề thi đến trước mặt các sĩ tử.
Trần Hiền,Thiên Y ,Tống Hạo và Dương Tôn đều được sắp xếp thi chung một phòng,liền nhìn nhau gật đầu.
Cầm đề thi trên tay đa phần đều nhăn trán,đăm chiêu suy nghĩ,có người chần chừ suy nghĩ một hồi lâu mới đắn đo đặt xuống nét bút đầu tiên….có người chẹp lưỡi lắc đầu..đề thi lần này quả thực rất khó.
Bên này Minh Châu nhìn đề thi liền cắn bút nghiêng đầu một hồi liền úp đầu nằm rạp lên văn án.Dương Tôn trố mắt nhìn đề thi rồi đưa mắt nhìn quanh phòng thi một lượt,có vẻ đề thi quá khó nên chỉ biết chống cằm lên văn án nghĩ ngợi một lúc liền bắt đầu hí hoáy viết.
Trần Hiền đắn đo suy nghĩ một lát rồi mới bắt đầu đặt bút xuống miệt mài viết.
Tống Hạo nhìn đề thi suy nghĩ một lúc liền mỉm cười,đề thi quả thực rất khó nhưng đề tài này làm Tống Hạo rất hứng thú.Tò mò không biết cảm nghĩ của Thiên Y về đề thi như thế nào liền ngước mắt nhìn người ở phía đối diện.Lúc nãy vừa bước vào bàn thi ngước mắt đã thấy y ngồi đối diện.Y ngồi đó ngay ngắn điềm tĩnh,đôi mắt phượng chăm chú nhìn vào đề thi mất một lúc lâu mới nhẹ nhàng nâng ống tay áo đặt bút viết xuống,nhìn y đôi môi hồng hào khẽ hé mở,dấu ấn dát vàng trên trán dường như sáng lấp lánh,y mang vẻ đẹp mị hoặc thu hút đối phương một cách mãnh liệt khiến Tống Hạo không biết từ lúc nào bị y thu hút mà bắt đầu tò mò muốn hiểu thêm về y hơn nữa.Càng quan sát càng thấy con người y cứ như mặt hồ phẳng lặng lại phủ đầy sương mù khó có thể nhìn ra tâm tư trên gương mặt luôn tỏ ra bình thản vô ưu của y,nhưng khí chất đặc biệt thanh cao thư thái cao cao tại thượng toát ra từ con người y khiến người khác không thể xem thường được,đợt ứng thí lần này Tống Hạo trong lòng xem y là đối thủ mà cũng có chút đề phòng.
Tống Hạo chính mình giật mình hoang mang,không biết giờ phút này quan trọng thế nào lại để chuyện riêng tư làm ảnh hưởng đến liền vội vàng chắp bút làm bài.
Thời gian một nén hương nhanh chóng trôi qua…..rất nhiều sĩ tử vẫn cặm cụi viết bài,giấy thi được nha sai phát thêm cho sĩ tử liên tục,ai nấy gương mặt vô cùng cố gắng quyết tâm.
Thời gian đã hết,quan giám định liền nói to:
“Hết giờ,tất cả mau dừng bút.”
Các nha sai lập tức đi đến từng bàn thu hết tất cả các bài thi nộp lại cho quan giám sát niêm phong.
Các sĩ tử nhìn lại bài viết của mình một lần nữa rồi đồng loạt dừng bút,vội vàng lau nhẹ mồ hôi tuôn trên gương mặt mình,lúc này mỗi người một tâm trạng,hân hoan,buồn bã,có người thở phào nhẹ nhõm,có người lại mang tâm trạng tiếc nuối,hụt hẫng rời khỏi trường thi.