[Đang Edit] Xuyên Nhanh- Nam Chính, Đứng Lại! - Chương 12: Hôn ước ngày tận thế (6)
- Metruyen
- [Đang Edit] Xuyên Nhanh- Nam Chính, Đứng Lại!
- Chương 12: Hôn ước ngày tận thế (6)
“Phi ngã tộc loại, tuy viễn tất tru.” (非我族类,虽远必诛).
Editor: Cin
—-
Một em tang thi nhỏ thản nhiên đi ra từ trung tâm, cơ thể nó hoàn hảo và trên mặt cũng không có dấu hiệu thối rữa, đôi mắt xanh đậm đặc trưng của tang thi nhưng thân hình chỉ như một cậu bé loài người tầm năm, sáu tuổi.
Hàm răng nhòn nhọn mổ xẻ con thú biến dị như con báo, làm xong, nó phóng một cái vèo đến gần Thanh Nhược và con tang thi cấp bốn nọ. Nhóm Vương Hạo ai nấy cũng căng thẳng, chuẩn bị xuất chiêu bất kỳ lúc nào, dù nhìn con tang thi này bé như thế nhưng ít nhất cũng phải cấp bốn.
Con tang thi đang đánh nhau ì xèo với Thanh Nhược thấy bé tang thi mới đến thì muốn bỏ chạy ngay, cơ mà sao Thanh Nhược để nó thực hiện được ý đồ đó được, cô đá một cú thật đau vào cổ nó, tang thi vì thế mà lùi về sau hai bước liên tục.
Nó mới phản ứng lại đã muốn đánh trả Thanh Nhược, nhưng Thanh Nhược đã kịp ra đòn đón đầu, cô nhảy lên phóng lấy chùm sức mạnh trên tay mình chỉ thẳng vào nó, và cứ thế, nó ngã xuống, đôi mắt màu xanh lá đậm dần nhạt nhoà hẳn. Thế là Thanh Nhược có thêm một viên tinh hạch màu đen xen trắng trong tay.
Bé tang thi kia thì trông rất bực bội, trong tiềm thức cứ như có âm thanh gì đó nhưng nó vẫn mãi không biết là gì, nó bèn xả hết sự bực dọc vào việc cắn xé con thú biến dị, nó rống lấy rống để khiến đám tang thi xung quanh bắt đầu giương nanh múa vuốt muốn tấn công mọi người.
Thanh Nhược xoay người nhảy lên một cái, viên tinh hạch phóng thẳng đến trước mặt bé tang thi.
Tuy bé tang thi chẳng hiểu gì sất nhưng tinh hạch của tang thi khá là có sức hấp dẫn với đồng loại nên ẻm duỗi móng vuốt ra muốn đoạt ngay.
Thanh Nhược nhanh nhảu cất tinh hạch đi, sẵn tay tát bụp một cái vào đầu bé nó, cú ấy khá là mạnh nên bé tang thi bị ngã chỏng cả người xuống đất.
Bé tang thi kia kêu lên một tiếng ngao, máu giết chóc bùng lên, đám tang thi xung quanh cũng liên tục tung chiêu về hướng nhóm Vương Hạo, mà có lẽ do bản năng đã sợ hãi từ trước nên chẳng ai dám công kích Thanh Nhược.
Thanh Nhược đè chân lên bé tang thi nọ, thế là ẻm chẳng thể nhúc nhích được, bèn dùng răng cắn lấy cắn để một góc quần của cô.
Thanh Nhược cất viên tinh hạch ban nãy vào túi, gọi Vương Hạo: “Ném một viên tinh hạch sang đây.”
“À, ok.” Vương Hạo vừa đánh trận vừa ném một viên tinh hạch cấp ba sang, khóe môi cứng đờ khi thấy cô đang giẫm lên con tang thi.
Thanh Nhược vừa nhận được tinh hạch đã ném thẳng vào bé tang thi kia, ẻm cũng không thèm đoái hoài gì chuyện mình còn đang bị giẫm đạp nữa, cứ giữ nguyên như thế mà cắn xé viên tinh hạch cứng ngắc.
Thoắt cái đã ăn xong, ẻm chẳng nói gì mà đôi mắt xanh ấy chỉ nhìn chằm chằm Thanh Nhược, trông rất đáng sợ, như một đứa bé đang đòi ăn vậy…
Thanh Nhược mỉm cười với nó, nhưng sức giẫm của chân lại tăng lên, khiến cho ẻm không nâng được đầu lên luôn: “Giải tán mấy con tang thi xung quanh đi.”