[Đang Edit] Xuyên Nhanh- Nam Chính, Đứng Lại! - Chương 11: Hôn ước ngày tận thế (5)
- Metruyen
- [Đang Edit] Xuyên Nhanh- Nam Chính, Đứng Lại!
- Chương 11: Hôn ước ngày tận thế (5)
“Thì ra đây là lý do cô ấy chọn đi thành phố T chứ không phải thành phố B, chắc cổ sợ nhà họ Hứa không muốn cưới cổ.”
Editor: Cin
—-
Khuya lúc ba giờ hơn, toàn bộ người trong phòng trừ ba người đang gác đêm đều đang ngủ ngon lành. Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua cửa sổ gợi lên một ít cảm giác thanh thoát, những người gác cửa nhìn nhau, tâm thái của họ cũng khá bình thản. Với họ, đây là đêm mà họ thấy yên tâm nhất kể từ khi tận thế xảy ra.
Ba người gác hôm nay toàn là nam nên họ cũng không ngượng ngùng gì, một trong số ba người lấy ra hộp thuốc lá mà bản thân rất trân quý, anh ta hào phóng đưa mỗi người một điếu. Hai người còn lại cũng không từ chối, thuốc lá ở thời tận thế vốn là một vật quý hiếm biết bao.
Trong bóng đêm cả ba đều cười nói vui vẻ, nhờ dị năng hệ hoả châm thuốc lên hút.
Ngay lúc tinh thần đang thoải mái và đang hút được nửa điếu thì sắc mặt Trịnh Bằng Trình chợt tái mét, anh ấy là dị năng hệ cảm giác và rất hay rèn luyện dị năng của bản thân nên có thể cảm nhận được tang thi nếu nó đến gần.
Trước đó chẳng có cảm giác gì nhưng ngay vừa nãy lại có cảm giác tang thi đang đến gần, hơn nữa còn có bốn con cấp ba, hai con khác thì anh ấy không cảm nhận được rõ.
Bốn con tang thi cấp cao đang đến một cách nhanh chóng, và những tang thi xung quanh cũng đang tiến đến một cách chậm rãi, chỉ còn cách chỗ bọn họ khoảng 100 mét mà thôi.
Mặt Trịnh Bằng Trình xanh mét cả lên, tay run rẩy vứt luôn điếu thuốc xuống đất, nhấn giọng nói với hai người còn lại: “Chúng ta đang bị tang thi bao vây. Bốn con tang thi cấp ba và vài con cấp cao hơn có lẽ cũng đang đến, số lượng cụ thể tôi không rõ.”
Sự run rẩy trong từng câu nói hiện rõ mồn một.
Não hai người còn lại như chợt bị đứng máy, tay chân loạn xạ ngã luôn xuống đất. May là họ nhanh chóng bình tĩnh lại rồi ráng kiềm lại sự khủng hoảng trong lòng để chạy đi đánh thức những người đang say giấc nồng, ba người họ cũng vội vã tóm tắt lại tình hình hiện tại.
Mọi người chỉ cởi áo khoác ngoài để ngủ nên sau khi tỉnh táo họ nhanh chóng phản ứng lại tròng chiếc áo ngoài lên người và đứng lên xếp hàng ngay sau Vương Hạo.
Vương Hạo đang chuẩn bị gõ cửa phòng Thanh Nhược và các cô gái, mặt Trịnh Bằng Trình tái nhợt: “Tốc độ của chúng ngày một nhanh hơn.”
Cửa phòng Thanh Nhược được đẩy ra một cái nhẹ nhàng, người bước ra chẳng phải những cô em khác mà là Thanh Nhược, cô vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa lẩm bẩm: “Bốn giờ còn chưa đi nữa, mấy khứa này kiên nhẫn gớm.”
Tuy cô nàng trông chẳng tỉnh ngủ mấy và nom không được đáng tin nhưng mọi người đều là tay lão luyện, nghe cô nói vậy thì biết chắc rằng cô cũng biết rõ chuyện này từ trước.
Vương Hạo bước lên hỏi cô lúc này nên làm gì. Mũi Thanh Nhược hơi nhúc nhích như đang ngửi thứ gì, sau đó cô nhìn sang ba người gác đêm: “Mấy người hút thuốc hả?”