[Đang Edit] Thanh Xuân - Chương 6
Editor: Tuyết Chou.
Bác sĩ Chu quen biết với người gác cổng, sau khi chào hỏi liền cho chúng tôi vào.
Xe chậm rãi chạy vào khuôn viên trường, hai bên đường các sinh viên tay ôm cặp sách, bước đi vội vã, ai cũng toát ra sức sống của thanh xuân.
“Tuyệt thật.” Tôi không nén được tiếng thở dài.
“Hả?”
“Tuổi trẻ thật tuyệt.”
“Em không phải mới 24 sao? Anh 36 anh còn chưa than thở.”
Tôi cười không nói gì.
Điều tôi cảm khái ở đây không phải tuổi tác, mà là nhiệt huyết và hoài bão có được của thế hệ này. Tôi bước chân vào đời từ lâu, sớm nhìn thấy sự hỗn loạn và mặt trái của xã hội. Vốn không thể học và sống với một tấm lòng trong trẻo như các em ấy được nữa.
Nói đến đây cũng xem như là một loại hâm mộ, thậm chí có thể gọi là ghen tị. Nếu khoảng thời gian trước tôi quyết tâm học đại học, cố gắng một chút, có lẽ sẽ bớt được một chút những khó khăn trong các năm qua.
Cuộc sống trong trại trẻ mồ côi có thể nói là tương đối tách biệt với bên ngoài. Lúc đó, tôi vừa tròn 16 tuổi, chỉ được học chương trình giáo dục bắt buộc, ngây ngô ngây thơ, hoàn toàn không hiểu được cái gì là sự khắc nghiệt của xã hội.
Thời gian đầu chỉ biết “chạy loạn”, bị tát vì làm vỡ đĩa, bị lừa tiền vì ngây thơ tin lời người môi giới, bị nợ lương do quá nhát gan. Số tiền ít ỏi cô nhi viện chu cấp gần như bốc hơi hoàn toàn vì sự ngu dốt của tôi.
Trong những thời điểm khó khăn nhất, chỉ có thể ăn bánh bao hấp trong kí túc xá của nhân viên và trong nhiều ngày liên tiếp không có được một bát cơm nóng để ăn.
Sau này, tôi cũng từ từ rút ra kinh nghiệm từ những bài học cuộc sống này, lúc đó, cuộc sống mới bước vào quỹ đạo của nó.
Thấy sắc mặt ảm đạm của tôi, bác sĩ Chu hỏi: “Sao vậy, em có chỗ nào không khỏe à?”
“Không sao.” Tôi nghiêng đầu né tránh cái nhìn của anh, “Em bỗng nhiên muốn nhanh chóng được nhìn hoa quế thôi.”
Bác sĩ Chu không nói gì, yên lặng tăng tốc.
Vài phút sau, xe dừng trước một tòa nhà cổ kính, vừa mở cửa ra, một mùi hương thơm theo đó tràn đến.
Hương thơm giống hệt mùi ở cô nhi viện.
Ngay sau đó, tôi liền chạy đến giữa những cây hoa quế, hít một hơi thật sâu.
Cứ như vào những buổi chiều, tôi tận hưởng sự yên tĩnh của thời gian, cùng với hương thơm ngọt ngào của hoa quế và nghe câu chuyện về một mái ấm hạnh phúc.
Gió mùa hè quá nóng, gió mùa đông thì quá lạnh. Được đắm mình trong làn gió mùa thu và ngâm mình trong hương thơm kiều diễm giống như bao cô gái khác vẫn là tốt nhất.
Đây là ký ức đẹp đẽ nhất mà tôi luôn khắc sâu vào tâm trí của mình sau khi rời trại trẻ mồ côi.
“Bác sĩ Chu!” Tôi gọi bác sĩ Chu, người đang đứng sau tôi “Em muốn trồng một cây hoa quế.”