[Đang Edit] Thanh Xuân - Chương 1
Thời điểm bị đánh thức tôi có chút mất trí nhớ.
Tấm rèm màu xanh nhạt trước mắt rất xa lạ. Bên tai còn có tiếng chim kêu, trong không khí ngập tràn mùi hăng hắc của thuốc khử trùng.
Tôi lắc lắc đầu và cố gắng nhớ lại lần cuối cùng mình nhắm mắt.
Phải rồi, tôi bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Cơn xuất huyết dạ dày đêm qua khiến tôi phải ở trong bệnh viện cả đêm. Sau một hồi kiểm tra kỹ lưỡng thì chuẩn đoán ra ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Tôi còn nhớ rõ ràng rằng ông bác sĩ tóc bạc trắng đã nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu với đôi mắt vẩn đục đằng sau cặp kính đọc sách rồi cuối cùng thở dài một hơi: “Mới ngoài hai mươi tuổi thôi, đáng tiếc thật.”
“Không có gì là đáng tiếc.” Tôi nghe thấy giọng nói rất bình tĩnh của mình: “Mỗi người đều có số phận của riêng họ.”
Câu này có lẽ hơi khó tin khi nó lại phát ra từ miệng của một cô gái ốm yếu đến mức nằm liệt giường. Ông bác sĩ già nhìn vào tôi rất lâu, cố gắng muốn tìm một chút khác thường trên khuôn mặt, như muốn nói với tôi về mọi sự sắp đặt ổn thoả.
Nhưng ông ta đã không làm được.
Khi biết tin này tôi không có uất hận, không có đau đớn, không tuyệt vọng thậm chí đến cả một tia bi thương cũng không có. Trong ánh mắt chỉ có sự bình thản.
Nếu muốn nói kiểu người nào không dễ lay động nhất, hẳn là người không coi trọng cảm xúc. Bọn họ thường đao thương bất nhập, mềm cũng như cứng, chỉ ngoan cố nhảy múa trong những bức tường được làm bằng đồng, bằng sắt thép do chính họ tạo ra. Tất cả những kích thích bên ngoài chỉ là những rắc rối tầm thường. Bọn họ mệt mỏi phân thần ứng phó, chỉ nhàn nhạt im lặng và bất động.
Đôi mắt ấy thật lâu không thay đổi góc độ giống như muốn nhìn xuyên thủng nhân tâm, đến mức tạo ra một lỗ thủng trên bức tường trắng nhàm chán.
Ông bác sĩ già lắc đầu, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Người đó không thể trị khỏi cho một bệnh nhân nặng như tôi. Và tôi cũng chẳng muốn được chữa. Vậy nên ông ta đã giao tôi cho cấp dưới của ông, bác sĩ Chu.
Theo những lời bác sĩ già nói, bác sĩ Chu là do chính ông dạy bảo. Anh ta rất có thiên phú, cũng giàu kinh nghiệm. Vì vậy tôi có thể hoàn toàn nghe theo lời của bác sĩ Chu.
Tôi biết thật ra ông ta đang uyển chuyển nói rằng tôi bệnh nặng khó trị và một bác sĩ “bảo vật quốc gia” giàu kinh nghiệm như ông ta sẽ cứu sống được nhiều bệnh nhân hơn, với sự sống cao hơn. Tôi không hề quan tâm tới bác sĩ Chu là ai, chỉ cần anh ta cho tôi uống thuốc giảm đau là được. Có chết hay không thì cũng là chuyện của những tháng sau, hiện tại đừng làm cho tôi khó chịu là tốt rồi.
Tôi lẳng lặng gật đầu, nói được.
Đây là tất cả những ký ức của tôi về đêm qua. Tôi không suy nghĩ về nó, thay vào đó là một giấc ngủ ngon lành. Thậm chí rảnh rỗi đến nỗi đi ghét bỏ người ở giường bên cạnh vì đánh thức tôi dậy.