[Đang Eđit] Chỉ Muốn Ôm Anh Một Chút - Bất Chỉ Thị Khoả Thái - Chương 10: Họp lớp
- Metruyen
- [Đang Eđit] Chỉ Muốn Ôm Anh Một Chút - Bất Chỉ Thị Khoả Thái
- Chương 10: Họp lớp
Đầu dây bên kia nghênh đón một sự trầm mặc kéo dài.
Hứa Hạnh nằm trong chăn, có chút khẩn trương. Thấy Khang Trầm hồi lâu không trả lời, cô lại hỏi: “Cậu…Cậu có nghe thấy không?”
“Nghe thấy.”
……Chỉ vậy thôi?
Phản ứng của người anh em này chẳng phải lãnh đạm quá sao.
Cô túm chăn, do dự một hồi lâu, vẫn là nhịn không được chủ động mở miệng, “Vậy, vậy tôi tiếp tục?”
“Ừm.”
Thật muốn đánh cái đầu chó lạnh lùng, thờ ơ của cậu ta mà!
Không tức giận, không tức giận, không tức giận…
Hứa Hạnh thu liễm tâm tình, hắng giọng nói, “Sự tình là như thế này…”
Khang Trầm bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn vuông.
Trong điện thoại Hứa Hạnh bla bla kể chuyện không ngừng, Khang Trầm không biết có nghe hay không, tháo cái kính vừa đeo xuống, lấy một miếng vải lau kính màu đen lau đi lau lại.
“…… Vì vậy, tôi muốn hỏi, lúc tôi đang học nghiên cứu sinh, chúng ta đã từng gặp nhau phải không?” Sau khi giải thích một lúc lâu, Hứa Hạnh cẩn thận hỏi.
Bên kia dần trở nên yên tĩnh, đến nỗi cô có thể nghe tiếng hít thở trầm thấp.
Ánh mắt Khang Trầm rũ xuống, trầm mặc một lát, rốt cuộc mở miệng, “Cậu hỏi tôi như vậy, là sợ tôi có liên quan với vụ án của cậu?”
Trái tim đang đập liên hồi của Hứa Hạnh chợt thắt lại, cô xoay người, hướng mắt về cửa sổ.
Có những chuyến bay đêm lướt qua thành phố, đèn hàng không trên cao nhấp nháy mờ ảo, phá vỡ tảng mây trôi trên bầu trời, xen lẫn những tiếng ầm ầm gào thét, từ phương xa đến thật gần, rồi lại biến mất ở phía chân trời.
Một lúc lâu, Hứa Hạnh vẫn không đáp.
Khang Trầm, người này, cô thật sự không xác định được. Ba năm mẫu giáo, ba năm trung học cơ sở, và một năm ngắn ngủi cùng lớp cao trung, thời gian quen biết nhau có thể nói là rất dài. Nhưng cô thật sự không chắc rằng mình rất hiểu Khang Trầm, cũng không thể khẳng định nói cậu ta không liên quan đến vụ án của mình.
Chỉ là trước mắt, bước đột phá duy nhất của cô trong ba năm qua nằm ở trên người Khang Trầm, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, thỉnh thoảng che giấu lương tâm một chút cũng không sao.
Cô suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta quen biết nhau cũng đã bao nhiêu năm, cậu là người tốt, sao có thể làm những chuyện thương thiên hại lý như thế, đúng chứ?”
“Tôi tốt như vậy?”
Mấy chữ này, Khang Trầm dường như thốt ra một cách nặng nề.
Hứa Hạnh chột dạ trong lòng.
Khang Trầm nói tiếp: “Từ khi nào cậu giỏi vuốt mông ngựa thế?”
Cậu là ngựa?
Con ngựa nào?
Ngựa đực?