[Đang Eđit] Chỉ Muốn Ôm Anh Một Chút - Bất Chỉ Thị Khoả Thái - Chương 06: Tiền mừng
- Metruyen
- [Đang Eđit] Chỉ Muốn Ôm Anh Một Chút - Bất Chỉ Thị Khoả Thái
- Chương 06: Tiền mừng
Sau khi đếm ngược, đám đông ở quảng trường bắt đầu tản ra bốn phía. Trong không khí vẫn còn vương lại mùi pháo hoa gay mũi, gió đêm thổi qua, từng hạt bụi lặng lẽ bám vào người đi đường.
Quá nửa đêm, giao thông không còn tắc nghẽn nữa, Khang Trầm đưa Hứa Hạnh trở về bãi đỗ xe Bách Lệ để lấy xe.
Thấy Hứa Hạnh cuộn mình run rẩy, Khang Trầm bật điều hòa để không khí trong xe ấm lên, nhưng Hứa Hạnh vẫn cứ nắm chặt dây an toàn, tinh thần căng thẳng.
Nếu không phải giữa thanh mai trúc mã còn có một chút tín nhiệm mỏng manh, sợ là cô đã ngất xỉu ngay tại chỗ rồi.
Bên tai còn vang vọng tiếng thì thầm lúc nãy của Khang Trầm, “Đêm Giao thừa, nhân lúc đếm ngược mà giết người. Có phải có chút kích thích hay không?”
Hứa Hạnh xác định mình không bị ảo giác, nhưng sau khi hỏi lại Khang Trầm: “Cậu nói cái gì?” và nhận được câu trả lời “Không có gì. Chúc mừng năm mới”, cô lại lo sợ, không dám truy vấn thêm nữa.
Một đường lo lắng đề phòng. Cũng may Khang Trầm đưa cô về nhà an toàn, lúc xuống xe còn không quên dặn dò cô chú ý giữ ấm, nghỉ ngơi sớm một chút.
Hứa Hạnh gật đầu lia lịa, chào tạm biệt xong, chạy nhanh lên cầu thang.
Khang Trầm đặt một tay trên vô lăng, đầu ngón tay tùy ý gõ nhẹ, ánh mắt theo sát bóng dáng nhỏ nhắn kia, cho đến khi bóng dáng ấy biến mất ở lối vào.
Đợi thêm hai phút, nhìn thấy ánh đèn mông lung sáng lên từ cửa sổ nhỏ trên lầu, khóe môi anh khẽ cong lên, lúc này mới lái xe rời khỏi tiểu khu.
***
Ngay khi giao thừa kết thúc, năm mới chính thức bắt đầu.
Đầu tháng Giêng, tất cả mọi người đều bận rộn đi thăm người thân, bạn bè và thu phát bao lì xì. Trên bàn ăn, các bậc cha mẹ nói chuyện phiếm mà chủ đề muôn thuở là tâng bốc, so sánh lẫn nhau, còn có giới thiệu đối tượng cho vãn bối.
Lý Duyên Quân chịu không nổi, vừa qua mùng ba đã tức tốc kéo vali chạy về Tinh Thành.
Vừa mở cửa ra, cô ấy nhìn thấy Hứa Hạnh ngẩn người nằm trên sô pha, giống như một con cá muối không muốn lật mình, bộ dáng không có sức sống.
Trong lòng Lý Duyên Quân nhảy dựng, may mắn trước khi đầu óc của một tác giả chuyên viết truyện khoa học viễn tưởng của cô kịp xoay chuyển, con cá muối này đã cử động, kéo một tờ khăn giấy ra, lau nước mũi, vo thành cục, sau đó ném giấy vào thùng rác.
Cá muối dù sao cũng chỉ là một con cá, độ chính xác rất không tốt, trong mười tờ giấy mà có một cái có thể ném vào thùng đã xem như cực kỳ ưu tú rồi.
Lý Duyên Quân đổi giày, bước vào nhà, một bên ghét bỏ nhặt giấy, một bên lo lắng hỏi: “Này, Hứa Tiểu Hạnh, cậu không sao chứ?”
“…” Hứa – cá muối – Hạnh nghiêng người, tách khỏi tay Lý Duyên Quân, mơ hồ nói: “Không chết đâu, tớ vẫn còn thở được.”
Giọng nói của cô có chút thay đổi, trầm thấp và khàn khàn.
Lý Duyên Quân sờ trán Hứa Hạnh, không nóng. Cô ấy lập tức thở phào nhẹ nhõm, đừng để tuổi còn trẻ mà đã sốt thành một kẻ ngốc là được rồi.