Đam Mỹ "Phim Ngắn Tình Yêu" - Chương 5
Truyền thuyết kể rằng Vinh Lâu được xây dựng vào đầu triều đại nhà Thanh, sau đó trải qua hỏa hoạn rồi bị bỏ hoang, trong thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc đã được tu sửa lại và hiện nay là khu nhà hát lớn nhất còn lại ở thành phố Bắc Hoa.
Trong khuôn viên nhà hát có ba sân khấu, năm ngoái Tống Song Dung đã đến đây khi quay bộ phim đồ án cuối kỳ, cậu quay một phân đoạn là cảnh tòa nhà chìm trong màn mưa, dùng làm phần mở đầu cho bộ phim.
Cậu nhớ trên sân khấu chính có một tấm biển đề chữ “Liên Lý Đài”, chữ viết có vẻ đã cũ, dưới mái hiên có những hình chạm khắc rất sắc sảo, mái nhà được trang trí bằng gạch men, dù đã bị thời gian phủ bụi nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ đẹp huy hoàng của trước đây.
Theo lời của một đàn anh là nhiếp ảnh gia trong đoàn làm phim kể lại, khi còn nhỏ anh thường đến đây nghe hát cùng bà, và “Liên Lý Đài” chỉ trình diễn các vở bi kịch tình yêu như Liễu Âm Ký, Bá Vương Biệt Cơ, Truyền Thuyết Bạch Xà. Anh ấy còn nói rằng, “Liên Lý Đài” có một con hẻm gọi là “Liên Tâm Lý”, con hẻm được lấy tên từ sân khấu này—vì mỗi đôi tình nhân sau khi xem xong các vở diễn khi quay về sẽ tay trong tay đi qua con hẻm này, từ đó về sau sẽ mãi tương thân tương ái, hợp ý đồng tâm.
Sau này khi thành phố quy hoạch lại, họ đã giữ lại tên con hẻm rồi đề biển di tích, quảng bá nó như là thánh địa tình yêu của thành phố Bắc Hoa.Vào lúc này Tống Song Dung đang đứng dưới tấm biển, nhận cuộc gọi từ bạn trai cũ.
“Anh đã tìm người mới rồi sao? Một phút cũng không chờ được nữa?”
Khi những lời này bật ra, Tống Song Dung cảm thấy có chút hối hận—cậu lại một lần nữa thể hiện sự thiếu chín chắn của mình sau khi chia tay với Lý Ngọc.
Cuộc gọi ở hai đầu dây đều rơi vào im lặng.
Tống Song Dung nhìn vào một mảng tường sắp rơi ra, cậu dịch hai bước sang bên cạnh ngồi xuống bậc thang lạnh lẽo, dùng mu bàn tay lau mặt. Gió đêm thổi mạnh, nước mắt khô dọc theo mặt, toàn thân cậu cảm thấy căng thẳng khó chịu như bị nhốt trong một chiếc lồng bằng nhựa.
Cậu vẫn không hiểu lý do tại sao mình lại rơi nước mắt, chắc chắn không phải vì cảm thấy đau lòng khi Lý Ngọc muốn lấy lại chiếc chìa khóa, cũng không phải vì nỗi buồn khi chia tay.
Nếu phải nói thì hình như là từ khi bắt đầu yêu, trong tim cậu hình như đã được đặt vào một chiếc cốc chia vạch trong suốt. Cậu không thể nhìn thấy thước đo bên trong, cũng không thể kiểm soát được, chỉ có thể cảm nhận nỗi bất an lúc đầy lúc vơi.
Lần đầu khi đầy đến mức tràn ra ngoài, cậu không biết phải làm sao, đề nghị chia tay. Lần thứ hai, khi nước không còn chỗ để tràn liền biến thành những giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Cuộc gọi vẫn đang tiếp tục, Tống Song Dung đưa điện thoại lên trước mắt, thầm nghĩ nếu sau ba giây nữa Lý Ngọc không nói gì, cậu sẽ trực tiếp cúp máy.
Nhưng vào giây thứ hai trước khi kết thúc đếm ngược, một âm thanh mơ hồ truyền ra từ điện thoại.
Cậu không muốn nghe lắm, chậm chạp đưa điện thoại lại gần miệng: “Cầm theo chìa khóa là lỗi của em, ngày mai sẽ trả cho anh, tối nay thật sự không có thời gian.”