Đam Mỹ "Phim Ngắn Tình Yêu" - Chương 42
Thái độ kiên quyết và im lặng của Lý Ngọc khiến Tống Song Dung có chút mềm lòng, cậu buông điện thoại quay người đối diện với Lý Ngọc. Trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng, cậu nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Lý Ngọc, chiếc áo ngủ được cài đến tận nút trên cùng và yết hầu hơi chuyển động.
“Lý Ngọc” Tống Song Dung tiến lại gần, hôn lên đôi môi đang khép chặt của Lý Ngọc, thì thầm: “Chiều Chủ nhật em tiễn anh nhé.”
Rồi lại nói: “Sáng thứ Hai quá sớm, em dậy không nổi.”
Lý Ngọc nâng tay lên bật đèn vòng trong phòng, rồi lùi lại một chút đối diện với Tống Song Dung. Tống Song Dung hỏi: “Có được không?” Lý Ngọc có vẻ còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài, giống như không còn cách nào khác, khẽ “Ừ” một tiếng, siết chặt vai Tống Song Dung rồi mạnh mẽ ôm cậu vào lòng.
Nằm thêm một lúc, tiếng mưa đã dừng, Tống Song Dung gối đầu lên tay Lý Ngọc hiếm khi không muốn dậy làm việc. Những ngày Lý Ngọc ở Lý Thành, cậu vẫn bận rộn theo lịch trình, nhưng cảm giác mệt mỏi đã giảm đi rất nhiều.
Cậu nhớ lại khi còn ở Bắc Hoa, Lý Ngọc làm việc trong phòng sách luôn không thích đóng cửa. Mỗi khi Tống Song Dung đi qua phòng sách, cậu đều phát hiện Lý Ngọc ngẩng đầu lên nhìn mình, không biết lúc đó Lý Ngọc có cảm giác giống cậu không.
Tống Song Dung cảm thấy thật kỳ lạ. Cậu đã tưởng tượng ra vô số cảnh hẹn hò với Lý Ngọc: khi mặt trời mọc trên đỉnh núi, khi mặt trời lặn trên bờ biển, thỉnh thoảng đi xem phim hoặc đi công viên, mặc dù chỉ đơn giản như vậy nhưng được dựa vào nhau, có thể gặp mặt bất cứ lúc nào, có thể trò chuyện thì cậu đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
“Lý Ngọc” Tống Song Dung nhẹ nhàng gọi hắn, nói: “Tối qua em mơ một giấc mơ rất dài.”
“Giấc mơ gì?” Lý Ngọc hỏi.
“Em mơ thấy hồi nhỏ,” Tống Song Dung kể lại giấc mơ, “Mẹ dẫn em tới ngồi dưới gốc cây đa chờ ai đó. Em hỏi mẹ chờ ai, bà không nói, chỉ nói là khi người ấy đến em sẽ biết. Em và mẹ chờ rất lâu rất lâu.”
Lý Ngọc đáp: “Ừ.”
“Rồi thật sự có một người đến, hình như vừa đi xa về, người mệt mỏi và đầy bụi bặm, trên vai đeo một cái ba lô lớn. Em không quen ông ấy, nhưng lại biết đó là ba, kỳ lạ lắm.”
Sau một khoảng lặng ngắn, Lý Ngọc lại nói: “Ừ.”
“Mẹ rất vui, nói rằng người bà chờ đã đến, bà phải đi rồi, em nắm tay bà nhưng bà lại không dẫn em đi, bà bảo em phải tiếp tục đợi.”