Đam Mỹ "Phim Ngắn Tình Yêu" - Chương 40
Khi thu ảnh về mức nhỏ nhất, màn hình hiển thị một trang với hai mươi tấm ảnh, ngoài hai tấm phong cảnh mà Tống Song Dung đã chụp mẫu, tất cả các tấm còn lại đều là ảnh của cùng một người.
Như thể là ảnh chụp vội, máy rung lắc không lấy đúng nét nhưng vẫn có thể nhận ra cảnh chụp ở bên sông, Tống Song Dung đang ngồi trên một tảng đá ngẩn người nhìn mặt sông.
Cậu nhớ lúc đó mình đang nhìn hai con chim uyên ương tắm dưới sông, khi thấy Lý Ngọc đi qua cậu còn chỉ tay vào chúng, Lý Ngọc gật đầu nâng máy lên, nhưng lại chụp cậu.
Tống Song Dung không muốn nhìn kỹ trang này, cũng không biết phải bình luận thế nào, cậu đặt ngón tay lên con lăn chuột, nhanh chóng kéo xuống, nhưng qua vài trang tiếp theo, cậu vẫn chỉ nhìn thấy ảnh của mình.
Cậu muốn thoát khỏi thư mục, nhưng lại nghe thấy Lý Ngọc hỏi: “Không chọn nữa à?”
Biểu cảm của Lý Ngọc trông rất vô tội, lời trách móc của Tống Song Dung dừng lại bên miệng, cậu chỉ nhỏ giọng nói: “Em bảo anh chụp cảnh trong công viên, sao anh lại toàn chụp em vậy?”
“Chính em nói mà, muốn chụp gì thì chụp đó” Lý Ngọc trả lời.
Giọng điệu của hắn không có gì thay đổi, nhìn vào mắt Tống Song Dung như chỉ đơn giản nhắc lại những gì cậu đã nói, đồng thời cũng bày tỏ sở thích của mình, khuôn mặt rất thẳng thắn, nhưng nhịp tim của Tống Song Dung lại bắt đầu trở nên loạn nhịp.
Cậu nói “Được rồi”, không hỏi thêm và cũng không trốn tránh nữa, bắt đầu xem qua từng tấm ảnh, đôi khi dừng lại chỉ Lý Ngọc cách chọn bố cục và ánh sáng.
Tống Song Dung không phải chưa từng bị chụp ảnh, nhưng là lần đầu tiên cùng Lý Ngọc nhìn ảnh của chính mình trên màn hình, lúc đầu cậu cảm thấy xấu hổ, sau đó cũng từ từ bước vào trạng thái làm việc.
Có vài tấm Lý Ngọc chụp rất đẹp, Tống Song Dung khen ngợi hắn, hắn liền ghi lại mã số của những tấm ảnh đó.
“Ghi cái này làm gì?” Tống Song Dung hỏi.
Lý Ngọc nhắc cậu: “In ra, treo ở nhà.”
Hắn nói như lẽ đương nhiên, Tống Song Dung ngẩn người nhanh chóng giải thích: “Ý em là những tấm phong cảnh có thể in ra.”
Rồi lại không tự nhiên hỏi lại: “Sao anh lại muốn treo ảnh của em ở nhà làm gì?”
Lý Ngọc im lặng, một lúc sau đột nhiên gọi “Tống Song Dung” như để xác nhận, rồi nói: “Em nói đợi em về Bắc Hoa thì chúng ta sẽ làm hòa.”