Đam Mỹ "Phim Ngắn Tình Yêu" - Chương 38
Con trai út của Phương Dịch tên là Phương Lâm Ân, nhỏ hơn Tống Song Dung năm tuổi. Khi biết Tống Song Dung đang đi khảo sát cảnh quay cho kịch bản phim, cậu ta rất hào hứng muốn tham gia.
Phương Lâm Ân than vãn với Tống Song Dung: “Em ra ngoài chơi thì ba em nói em cứ lang thang khắp nơi, ở nhà thì ông lại bảo em lười biếng. Anh dẫn em đi với, nhé.”
Theo lời Phương Dịch mô tả, Phương Lâm Ân là một cậu thiếu gia chưa từng phải chịu khổ, chưa trải sự đời, nhưng khi gặp mặt Tống Song Dung nhận ra rằng cậu ta chỉ là hơi hướng ngoại, nói hơi nhiều một chút chứ không phải là người yếu đuối. Đi quanh các con phố cả buổi sáng, chân Tống Song Dung mỏi nhừ, nhưng cậu không nghe thấy Phương Lâm Ân than vãn câu nào. Sau khi xem qua kịch bản, cậu còn đưa ra vài ý tưởng mới về bố cục hình ảnh.
Buổi trưa Tống Song Dung mời Phương Lâm Ân ăn cơm tại một nhà hàng có lịch sử trăm năm tuổi. Khi thanh toán cậu nghe ông chủ nhà hàng nhắc đến việc có một huyện gần đây đang tổ chức lễ hội chùa đầu năm.
Phương Lâm Ân chưa bao giờ tham gia lễ hội này nên rất tò mò, còn Tống Song Dung hôm đó không có kế hoạch gì khác, cũng muốn tìm hiểu thêm về phong tục dân gian, thế là cả hai quyết định bắt xe đến đó.
Huyện cách trung tâm Lý Thành không xa, khi họ đến nơi thì người đã đông đúc. Một con phố hẹp chật đang tụ tập kín người, nhộn nhịp vô cùng. Tống Song Dung bị xô đẩy đến mức không thể di chuyển, còn Phương Lâm Ân thì cao lớn, cầm máy ảnh giúp cậu chụp vài bức ảnh về cảnh đường phố.
Điều khiến Tống Song Dung bất ngờ là mặc dù Phương Lâm Ân từ nhỏ đã du học ở nước ngoài và chỉ về Lý Thành vào dịp nghỉ lễ nhưng cậu ta lại có thể nói được tiếng địa phương Lý Thành.
Phương Lâm Ân nhìn thấy một miếng vải nhuộm ở chợ, dùng giọng điệu giống như đang nũng nịu để mặc cả với người bán. Người bán là một cô gái tóc tết bím, nhìn có vẻ cùng tuổi với cậu ta, cô bối rối nói rằng giá cả đã được gia đình cô ấy quyết định, nhưng có thể tặng kèm cho Phương Lâm Ân một chiếc khăn tay.
Phương Lâm Ân vui vẻ đồng ý, trả tiền rồi cột chiếc khăn vào cổ tay, vẫy vẫy tay trước mặt Tống Song Dung để khoe. Tống Song Dung khen “đẹp”, cậu ta cười rất vui vẻ, tháo chiếc vòng hạt đang đeo trên tay tặng lại cho cô gái.
Lúc về đông người mà xe lại ít nên họ phải xếp hàng khá lâu. Khi về đến Lý Thành trời đã tối, Tống Song Dung mua đồ ăn tối trên đường rồi mang về nhà.
Sau khi ăn xong vẫn còn sớm, cậu chép ảnh từ máy ảnh vào máy tính để xem lại. Chẳng bao lâu sau điện thoại của Lý Ngọc gọi đến.
Khi đang xem lại những bức ảnh mà Phương Lâm Ân đã giúp cậu chụp, ánh sáng và bố cục rất tốt, Tống Song Dung khen ngợi vài câu thì nghe thấy Lý Ngọc hỏi: “Là bạn mới của em à?”
“Không hẳn vậy” Tống Song Dung giới thiệu với Lý Ngọc về Phương Dịch, vừa là nhà sản xuất vừa là bạn cũ của ba cậu, “Cậu ấy là con trai của thầy Phương, hôm nay giúp em rất nhiều.”
“Nhưng ngày mai em sẽ không gọi cậu ấy giúp nữa” Tống Song Dung tự nói, “Cậu ấy nhiệt tình lắm, em với người ta cũng không thân nên ngại làm phiền.”