Đam Mỹ "Phim Ngắn Tình Yêu" - Chương 30
Tống Song Dung chỉ đưa Lý Ngọc về đến nhà chứ không có ý định vào trong.
Một mặt là vì cậu cảm thấy mối quan hệ giữa hai người hiện tại còn mơ hồ, không thích hợp để tiến thêm một bước; mặt khác, mỗi khi lại gần căn nhà nơi họ đã sống chung suốt hai năm, cậu không thể kiểm soát được cảm giác căng thẳng nên không dám bước vào.
Sau khi loạng choạng lên đến lầu hai, Tống Song Dung đứng trước cửa quay người lại nói với Lý Ngọc: “Đến nhà rồi.”
Nhưng Lý Ngọc lại không mở cửa, hắn lùi lại một chút chắn ngay trước cầu thang, Tống Song Dung có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn đầy cảnh giác, như thể sợ cậu sẽ bỏ đi.
Sau một lúc im lặng, Tống Song Dung thở dài một hơi, do dự hai giây rồi từ trong túi lấy ra chìa khóa.
Sau khi nhận được chìa khóa này, Tống Song Dung luôn để nó dưới gối, không thường lấy ra, cậu cũng không thể lý giải tại sao trước khi ra ngoài hôm nay lại đột nhiên có ý nghĩ mang theo chìa khóa bên mình.
Cậu quay lưng lại tránh ánh mắt của Lý Ngọc, nhanh chóng xoay chìa khóa trong ổ.
“Vào đi” Tống Song Dung nói, “Ngủ một giấc thật ngon là sẽ không thấy khó chịu nữa.”
“Em vào trước.” Lý Ngọc vẫn kiên quyết, đột nhiên hắn giơ tay lên chạm nhẹ vào tóc của Tống Song Dung và nói: “Tóc đều ướt hết rồi.”
Sau khi tuyết rơi Tống Song Dung tò mò dừng lại chơi một lúc lâu nhưng không đội mũ, tuyết rơi xuống phủ một lớp trên tóc cậu, khi vào trong nhà tuyết dần tan, tóc liền trở nên ẩm ướt.
Cậu không kịp tránh khỏi sự đụng chạm của Lý Ngọc, cũng hiểu rằng mình không thể nói lý với một người say rượu, vì vậy cậu bước vào nhà trước.
Lý Ngọc theo sau đóng cửa lại, Tống Song Dung nghe thấy tiếng khóa hai vòng cửa.
Lúc này cậu cảm thấy thật sự vừa buồn cười lại vừa khó xử, cúi đầu nhìn thấy đôi dép quen thuộc, theo phản xạ mang chúng vào, từ hành lang đi vào trong phòng, rồi dừng lại ngay sau cánh cửa.
Thực ra từ khi rời khỏi nơi này, Tống Song Dung đã tự ép mình không nghĩ về nó nữa, sợ nghĩ quá nhiều sẽ khiến mình càng khó bước tiếp, nhiều lần cậu cảm thấy mình đã quên căn nhà này, không còn nhớ gì nữa, nhưng lúc này khi nhìn vào phòng khách vẫn còn nguyên vẹn, cậu mới nhận ra mình thực ra không quên gì cả.
Dù là những chiếc gối cậu chất lên để nằm thoải mái trên sofa trước khi rời đi, hay những đĩa phim và sách vứt tứ tung khắp nơi, có mấy cuốn sách còn mở, thoáng nhìn có thể thấy những ghi chú cậu đang viết dở cùng cây bút vứt bên cạnh.
Lý Ngọc đã trải chiếc khăn ăn cậu mua về mà chưa kịp mở ra, nhưng miếng dán trên tủ lạnh thì vẫn chưa được tháo bỏ.
Cậu vẫn nhớ trên miếng dán màu xanh đã viết rằng: Lý Ngọc thua trong trò chơi ném đá, phải rửa bát suốt một tuần; còn miếng dán màu hồng là Lý Ngọc viết cho cậu trước khi đi công tác, ghi lại hạn sử dụng của trái cây trong tủ lạnh.
Ánh sáng vẫn vậy, nhiệt độ phòng vẫn vậy, người cũng vẫn vậy.
Dường như Tống Song Dung chỉ mới đi ra ngoài sáng nay, học cả một ngày ở trường, giờ lại quay về với cơ thể mệt mỏi, còn Lý Ngọc và mái nhà này đều đang đợi cậu ở đó.