[Đam Mỹ] Lồng Giam Hoàng Cung [ Hoàn] - Chương cuối.
-Nghe ngóng được cái gì?
-Vương gia, vẫn là chuyện hoàng thượng muốn tuyển danh y, chỉ khác là mức treo thưởng đã tăng lên mười lần, tức là mười vạn lượng vàng hoàng kim.
A Tú nói xong, thử hình dung một chút mười vạn lượng vàng nhiều đến nhường nào. Nó theo vương gia năm năm nhưng mới được một lần ngài hào phóng tặng cho một thỏi vàng ,lúc ấy thử đem ra quán kim hoàn hỏi thì đổi được mười mấy thỏi bạc nay mười vạn lượng vàng rốt cục là đổi ra được mấy vạn lượng bạc a. Nhưng khổ một nỗi nó nhìn thấy thuốc đã sợ, nghĩ đến làm người chữa bệnh cho hoàng hậu để lấy tiền thưởng vẫn là quên đi.
Hiên Viên Phá hừ lạnh một cái.
-Mười vạn lượng vàng, hoàng huynh quả là hào phóng quá đi. Không biết đã lấy hết ngân khố quốc gia ra hay chưa ?
-Vương gia, ngài quen biết rộng như vậy có khi nào…
-Muốn nói gì ?
-Nô tài chỉ muốn nói tiền nhiều như vậy rơi vào tay người khác thực không đáng. Người xưa có câu nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, hoàng thượng là huynh ruột của ngài, nếu vương gia lĩnh thưởng chẳng phải là tốt nhất hay sao ?
Hiên Viên Phá trừng mắt nhìn A Tú một cái, làm nó ngậm họng.
-Nô tài lắm mồm, xin vương gia tha mạng.
-Học từ đâu ?
-Nô tài học từ….từ đại thẩm bên cạnh.
Hiên Viên Phá thừa biết với đầu óc của A Tú sẽ không bao giờ suy nghĩ được đến mức ấy. Nó tuy có chút tham tiền nhưng chung quy cũng chỉ muốn gửi thêm một đồng về cho gia đình không phải là loại bày mưu tính kế,nịnh bợ chủ nhân. Hắn không muốn nuôi những kẻ thủ đoạn bên người vì đến một lúc nào đó những kẻ này sẽ trở mặt cắn chủ. Người phá thân cho A Tú là Hiên Viên Phá hắn, nếu nó dẫm vào vết xe đổ mà phải đuổi đi, quả thực là hơi đáng tiếc.
-Lần sau còn dám tiêm nhiễm mấy thứ xằng bậy, bản vương cắt lưỡi, cắt tai rồi ném ngươi ra ngoài cho nam nhân thượng.
Cắt lưỡi…cắt tai…vứt ra ngoài, vậy nó làm sao mà sống a !
A Tú lắc đầu nguầy nguậy, quỳ xuống nắm lấy ống quần Hiên Viên Phá.
-Vương gia tha mạng ….vương gia tha mạng….nô tài không dám nữa.
-Biết lỗi rồi ?
A Tú gật đầu như gà mổ thóc, Hiên Viên Phá nâng gương mặt nước mắt nước mũi tèm lem lên. Hơi hối hận một chút, người này rất đơn thuần, lá gan lại nhỏ như vậy, sao có thể đánh đồng với mấy kẻ kia.
-Đứng lên đi, lấy nước cho bản vương rửa mặt.
Đợi người đi rồi, Hiên Viên Phá mới lâm vào trầm tư. Đã nói là không quan tâm đến kinh thành, đến hoàng cung thế nào rồi cơ mà, thế nhưng khi nơi nơi đều dán giấy tuyển người tài hắn lại kìm lòng không được phái người dò la tin tức. Hắn tuy hận tên tiện nhân ấy thật, hận đến mức chỉ muốn giết chết đi để đỡ vấy bẩn danh dự hoàng tộc. Nhưng đó là khi ấy, lúc này tên đó đang mang trong mình hai chất tử của hắn, nếu mong người ta khó sinh mà chết, có lẽ là hơi mất nhân tính đi.