[Đam Mỹ] Gởi Em, Đoá Đinh Tử Đỏ Rực Của Lòng Tôi - Chương 4: {Chỉ muốn cứ thế nói hết chuyện trong lòng}
- Metruyen
- [Đam Mỹ] Gởi Em, Đoá Đinh Tử Đỏ Rực Của Lòng Tôi
- Chương 4: {Chỉ muốn cứ thế nói hết chuyện trong lòng}
Khoé mắt Trịnh Kì hơi cay, nhưng bản lĩnh sống đơn độc của hắn rất mạnh, sớm đã thu lại chút cảm động không đáng có đó.
“Con muốn hỏi về chồng của con gái bà ấy.”
Kỷ Long không quá mức thân thiết với Diêu Mai, hai người đơn giản là bạn bè thời còn đi học. Diêu Mai sau này có con, đứa lớn thì cưới rồi, đứa nhỏ lại là bạn học của con gái ông. Gia đình Diêu Mai khá giả, bà là người học thức cao, hiểu rộng, nhưng sau này gả cho Giang Tự, bà đồng ý lui về làm một hậu phương vững chắc. Tuy nhiên chuyện gia đình bà luôn lục đục. Hai vợ chồng không có tiếng nói chung, lại nói con gái lớn của họ đòi cưới một kẻ chẳng có tài hoa, phải về làm rể nhà bà. Hai vợ chồng ban đầu khắng khít thân mật, nhưng kể từ lúc Mã Tư có chút tiếng tăm, gã ta liền lạnh nhạt vợ mình.
Sau đó còn ở bên ngoài tằng tịu.
Lại nói sau chuyện hôm đó, Diêu Mai có đi tìm hiểu về nhân tình của Mã Tư. Biết đó là người thật thà chất phác, thậm chí biết được tin động trời hơn là tất cả số bản thảo mà Mã Tư có được đều là từ tiểu tình nhân đó. Nhưng khi Diêu Mai hỏi đến, Nhược Hi dường như còn không biết đến sự tồn tại của Giang Văn.
Ban đầu Diêu Mai cho là y giả vờ, nhưng khi nhìn ánh mắt y tan rã khi đối mặt với vợ Mã Tư, bà hiểu ra rằng tất cả những gì mình thấy đều là sự thật.
Nhược Hi quả thật không biết gì cả. Nếu có biết, có lẽ chính là biết điều khi dâng tất cả những tác phẩm của mình cho Mã Tư.
Diêu Mai không đồng ý với cách đánh ghen của Giang Văn, sau lần đó còn hỗ trợ trả tiền viện phí cho Nhược Hi, thậm chí bà cũng tự mình dạy dỗ lại Giang Văn. Nhưng con gái bà cứng đầu, mù quáng, nhất định cho rằng tất cả đều là Nhược Hi tung hoả mù bọn họ.
Dẫn đến kết cục, Nhược Hi trở về bên Mã Tư, lặp lại vòng tuần hoàn bị đánh đập không hồi kết.
Chưa bao giờ Kỷ Long kể một câu chuyện dài đến nhường này, thậm chí còn có chút bất đắc dĩ xen lẫn đau lòng. “Cha không biết vì sao omega đó ngốc như vậy, đến hiện tại vẫn còn nói đỡ cho cậu Mã Tư đó.”
Câu chuyện này đã khiến Trịnh Kì như chết lặng đi, thoáng cái như trở về rất nhiều năm về trước, khi hắn phải đối mặt với con gái của Kỷ Long, bị sự khinh miệt rõ ràng của vợ ông. Khi đó không ai có thể đứng ra bảo vệ hắn, hắn cũng càng không dám nói với ông.
Đến cùng kết thúc cũng như Nhược Hi, hắn lại nói đỡ cho hai đứa con gái và vợ của ông, luôn miệng bảo mình không có vấn đề gì.
Thật ra sâu trong thâm tâm, hắn vẫn luôn có sự tự ti không thể nào che giấu.
“Vậy là anh ta về nhà rồi ạ?” Giọng nói Trịnh Kì hơi run rẩy.
“Là như vậy.” Mày Kỷ Long hơi nhăn lại, “Nhưng cái thai cũng sảy rồi, thậm chí còn mất cả khả năng sinh con. Có lẽ cả cuộc đời này cậu ta chỉ có mỗi đứa nhỏ kia thôi.”
Ngày đầu tiên cả hai gặp nhau, Trịnh Kì vẫn nhớ rõ cánh tay đầy vết thương của Nhược Hi ôm chặt đứa nhỏ ấy, đứa nhỏ cũng tóc vàng mắt xanh, lại khóc không dừng được. Đáng lẽ ra hắn nên can ngăn quyết liệt hơn, có khi đứa bé trong bụng y đã không phải tới bước đường này.