{Đam Mỹ} Điệu Valse Cuối Cùng Bên Danube - Chương 5: {Bước chân thứ năm}
Warning: chương này có các yếu tố nhạy cảm, nếu bạn nào không quen thì có thể lướt qua nhé ạ. Mon xin cảm ơn.
…
Tay nghề nhân viên trong quán rất được, chỉ có điều vì được đào tạo bài bản như nhau, nên không hề có hương vị riêng biệt.
Tửu lượng của bọn họ rất tốt, dù không phải ngàn chén không say, nhưng có thể uống đến khi mệt lả.
Chu Châu cũng có chút tuý luý trong người, uống vài ly thì say ngay. Nhưng bọn họ khi say rất yên tĩnh, cùng lắm là Lý Mân tựa vào thành ghế mơ màng, còn Chu Châu lẳng lặng ngồi lướt điện thoại.
Nếu quay về ngày xưa, khi đã vào người giọt rượu nào, sợ rằng khắp Tấn thành này đều sẽ biết đêm hôm đó hai cậu ấm nhà Chu, Lý đã làm xằng bậy chuyện gì.
Lý Mân hứng gió lạnh, lại thêm rượu nóng, bây giờ chỉ muốn đi ngủ. Hắn vẫy tay gọi phục vụ, yêu cầu hạ nhiệt độ phòng. Ngả ngớn nằm dài trên ghế mà phất phất tay, “Thanh toán luôn nhé.”
Cậu ta cười, đáp, “Vâng.”
Đầu óc Lý Mẫn vẫn còn chút tỉnh táo, hắn nghiêng đầu nhìn Chu Châu, cũng thấy rõ men say trong đáy mắt anh. “Say à? Tôi gọi lái thay nhé?”
Chu Châu đưa tay đỡ trán, dưới lớp da, có thể cảm thấy từng đường gân máu cứ đập liên hồi, cả hơi thở của anh cũng dần trở nên nặng nhọc. “Không cần đâu, tôi vào nhà vệ sinh một lát, nếu chờ không được thì cậu cứ về trước đi.”
“Về gì chứ, tôi chưa tìm được người, tôi muốn cho cậu xem người tôi ưng ý.”
Có men trong người, Lý Mân cũng không còn phép tắc, lải nhải mấy chuyện mình cứ đắn đo mãi trong lòng, “Cậu ấy đấy nhé, là người rất dịu dàng, thú vị, có khi gặp rồi cậu cũng sẽ thấy thích thôi.”
Hiện tại Lý Mân muốn tìm người tâm sự, kể lể. Nhưng Chu Châu không có nổi một phần kiên nhẫn nào để lắng nghe hắn ta. Anh cau mày, nén đi hơi thở nhục dục, “Để nói sau nhé.”
Anh nhìn đến nút bần của chai rượu, trong phòng ban nãy đã hạ ánh sáng, cho nên Chu Châu không nhìn rõ màu sắc.
Giờ phút này thì anh thấy rồi. Màu nút bần đã đổi khác so với một chai rượu mới khui.
Anh bị người ta bỏ thuốc.
Chu Châu không phải người sẽ nổi nóng và nặng lời, anh mặc áo khoác vào, tuỳ ý thắt đai lưng lại, che đi nơi toả ra nguồn nhiệt.
Nếu như thực sự phải lên giường giải quyết, Chu Châu nhất định phải lựa chọn người cẩn thận, nhất là khi cậu nhân viên ban nãy dáng vẻ không hề sạch sẽ.
Chu Châu ngại bẩn.
Nam phục vụ đẩy xe rời đi cùng lúc, chỉ là Chu Châu không đi tới nhà vệ sinh, anh đi chậm rãi ở hành lang, ngoài giương mặt đã hơi động tình thì không có dáng vẻ động dục như những người đàn ông khác.
Cậu ta cắn cắn môi.
Lý Mân không thể chạm vào, bởi vì anh ta chẳng có hứng thú gì với đàn ông, điều này cậu cảm nhận được. Nhưng đối với Chu Châu, loại “mùi hương” của đồng loại này cậu ta cảm nhận được.