{Đam Mỹ} Điệu Valse Cuối Cùng Bên Danube - Chương 4: {Bước chân thứ tư}
Tối hôm đó, Lý Mân chuyển tiếp danh thiếp của Tịch Dữu.
Wechat của y bằng tên thật, ảnh đại diện cũng là ảnh phong cảnh. Tổng thể không có gì đặc sắc, trong vòng bạn bè y cũng không đăng gì nhiều, bài mới nhất đã cách đây một năm trước rồi.
Quả thật là người khá nhạt nhẽo.
Đó là đánh giá đầu tiên của Chu Châu về đối phương.
Chu Châu nhận cuộc gọi của Lý Mân, hỏi, “Quen nhau thế nào vậy?”
Lý Mân còn đang pha trà, là loại trà thảo mộc giúp ngủ ngon, “Bạn làm ăn thôi.”
Chu Châu nhìn qua wechat một lần rồi thôi, cảm thấy đối phương khá sạch sẽ, cũng không có ấn tượng nào khác.
“Thực ra buổi hẹn đã huỷ rồi.”
Lý Mân không cảm thấy bất ngờ, hắn nhấp một ngụm trà nóng, hương thơm ngào ngạt toả đầy trong vòm họng, “Cũng chẳng lạ gì, chuyện nhà cậu ấy mà, còn loạn hơn cả nhà của tôi.”
“Không quan trọng.” Chu Châu vẫn ở văn phòng, thư kí đối diện đang sắp xếp lại văn kiện, vừa làm xong đã cúi đầu rời đi. “Nếu so về tính kiên nhẫn, tôi có rất nhiều thời gian dành cho ông ấy.”
Mấy năm nay, chuyện Chu gia tranh giành tài sản đã không còn gì mới mẻ. Thực ra Chu gia phân ra rất nhiều chi, nhánh, lại nói Chu Cận là người ham tiền quyền, khi Chu lão gia lâm nguy, mấy đứa con của ông ta liên tục vây xung quanh hòng lén lút sửa đổi di chúc.
Chỉ là chuyện khó thành.
Chu Cận luôn nói rằng Chu Châu nên thân thiết hơn với ông, xu nịnh lấy lòng ông, chỉ là anh nghe xong rồi, chuyện đâu cũng vào đấy.
Năm ngoái Chu Cận làm ầm ĩ với anh, thậm chí còn lộ ra chuyện mình có mấy đứa con riêng bên ngoài, Chu Châu cũng không mấy quan tâm. Đến năm nay đám con kia của ông ta lao về nhận tổ nhận tông, gây náo loạn không nhỏ.
Thực ra Chu Cận cũng không phải người có đầu óc, còn gài người của mình vào để chậm trễ công việc của con mình.
Chu Châu cũng không nể nang gì ông ta, từ chối ngay từ ban đầu.
Lý Mân vẫn thong thả như thường, thậm chí còn lộ ra chút lười biếng, “Đặt rồi, không được huỷ.”
Ý cười hiếm khi lộ ra trên mặt Chu Châu, bây giờ lại xuất hiện rõ ràng, “Đồ sĩ diện hão.”
Cuối cùng, cả hai chọn thứ bảy, đặt một phòng bao.
Chu Châu bận rộn tới tận tối của ngày hôm đó, thậm chí còn phải giải quyết Chu Cận làm loạn ở sảnh chính công ty, đến mức thái dương nổi đầy gân xanh. Lúc lên xe phải hạ nhiệt độ xuống mức thấp nhất, ngồi một lúc mới bình tĩnh lại.
Chu Cận quả là Chu Cận, ông ta không có lí lẽ, không nói đạo lí, lôi hết chuyện này tới chuyện kia ra hòng làm xấu mặt anh, ngay cả tính hướng của con trai mình ông ta cũng không buông tha.