[Đam Mỹ] [Caoh] Tổng Giám Đốc, Mau Tới Chà Đạp Em Đi [Drop] - Chương 3. Chạy trốn, Bảo bối đừng sợ.
- Metruyen
- [Đam Mỹ] [Caoh] Tổng Giám Đốc, Mau Tới Chà Đạp Em Đi [Drop]
- Chương 3. Chạy trốn, Bảo bối đừng sợ.
Sau trận hoan ái, Hạ Thanh Vân rất không tình nguyện phải rút ra khỏi cái động mê người, anh chu đáo ôm cậu đi tẩy rửa, cả quá trình hết sức nhẹ nhàng, ôn nhu. Còn cậu thì ngủ say như chết, không biết một cái gì.
Đến khi cậu tỉnh dậy đã là đầu giờ chiều, Hạ Thanh Vân đã ra ngoài làm việc, nghĩ lại sáng nay hai người vận động đến quên cả trời đất, lúc này cậu mới biết hậu quả của việc dám câu dẫn đàn ông. Phía sau đau rát, cái eo như muốn gãy đôi, cả người ê ẩm. Cơ thể mỏi mệt nhưng tim cậu đang đập loạn nhịp, cậu thật sự đã làm với anh, hơn nữa lại là cậu chủ động câu dẫn người ta. Cậu xấu hổ chết mất, sau này làm sao cậu dám đối diện với anh, liệu anh có đuổi việc cậu không? Anh có ghét cậu không? Bao nhiêu câu hỏi ngổn ngang trong đầu cậu, Dạ Mục vừa vui sướng vừa sợ hãi, cậu nghĩ trăm phần trăm là cậu phải từ chức rồi, vừa mới vui vẻ ngượng ngùng chưa được mấy giây mặt cậu đã ảm đảm buồn thiu.
Cậu gượng dậy muốn rời giường, vẫn may khi cậu còn có thể bước đi được, nhưng dáng đi cà nhắc này rất chọc người cười.
Dạ Mục thấy trên giường đã chuẩn bị một bộ quần áo mới tinh, còn quần áo cũ của cậu không biết nó đang ở phương nào rồi. Không nghĩ Hạ tổng lại chuẩn bị quần áo cho cậu đâu, trái tim nhỏ bé lại rung lên.
Sau khi mặc xong quần áo, Dạ Mục vẫn đứng chết chân ở trong phòng, cậu không dám đi ra. Bàn tay nhỏ xinh nắm chặt khoá cửa không dám đẩy, cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại vẻ nghiêm túc thường ngày, chuyện gì đến vẫn sẽ đến, cậu không thể cứ mãi trốn tránh anh được.
” Cố lên Dạ Mục, mày có thể làm được mà” Cậu tự khích lệ bản thân lấy hết dũng khí đẩy cửa đối mặt với ngọn núi cao lãnh Hạ Thanh Vân.
Ông trời đúng là thích trêu đùa cậu, lúc cậu mở cửa đi ra cũng là lúc anh mở cửa vào, và dĩ nhiên là với tư thế đẩy cửa, cậu sẽ mất trọng tâm mà nhào vào ngực anh rồi.
” A…” Dạ Mục nằm gọn trong lòng anh, đáng lẽ ra cậu phải đứng ngay dậy và bỏ chạy nhưng cậu lại tham lam lưu luyến hít lấy mùi hương cơ thể anh, thật thoải mái, thật quyến rũ mà.
” Dạ Mục…” Hạ Thanh Vân gọi nhỏ bên tai cậu, anh có thể coi đây là hành động bày tỏ tình cảm của cậu thư ký nhỏ này không? Đột nhiên lao vào ngực anh, là muốn anh làm sao đây?
Nghe tiếng anh nói ở phíạ trên đầu, cậu giật mình lấy lại tinh thần, đẩy anh ra, chạy.
” Chờ đã, Dạ Mục”
Anh không thể tiêu hoá nổi hành động của cậu, ban đầu thì câu dẫn anh, rồi lại chủ động nhào vào ngực anh, sao giờ lại mang dáng vẻ rụt rè, xấu hổ mà chạy đi rồi.
Sau loạt hành động của cậu, Hạ Thanh Vân nhận ra anh không hề ghét bỏ cậu, không có cảm giác bài xích, ghê tởm giống như những người trước đây anh gặp. Trái lại, anh cảm thấy cậu rất đáng yêu, dáng vẻ lúc phát tao thực mê người, cậu có thể đánh thức phân thân của anh khiến anh không thể kiềm chế liền muốn bắt nạt người con trai này.
” Dạ Mục, em đã có gan câu dẫn anh, vậy thì hãy chuẩn bị sẵn sàng đi”
Ý anh là rửa sạch cúc hoa dâng cho anh đây mà, Hạ Thanh Vân nhìn theo hướng cậu chạy, khoé môi vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp.