[ Đam Mỹ ] 12 Chòm Sao Và Thế Giới Phù Thủy Thật " Amazing"! Tạm Drop - CHƯƠNG 7: Nhập học.
- Metruyen
- [ Đam Mỹ ] 12 Chòm Sao Và Thế Giới Phù Thủy Thật " Amazing"! Tạm Drop
- CHƯƠNG 7: Nhập học.
Sư Tử dẫn Thiên Bình về phòng ở kí túc xá. Từ nhà họp đến đây cũng khá xa nếu đi bộ. Trên đường đi, Sư Tử cứ luyên thuyên hết chuyện này đến chuyện kia cho cậu nghe, dù không hiểu được bao nhiêu nhưng cậu vẫn cố gắng nghe hết.
– Đến nơi rồi!
Đang buồn ngủ, chợt nghe có tiếng Sư Tử gọi, cậu liền giựt người thì đã thấy trước mắt mình là một dãy nhà cao bốn tầng được sơn màu trắng tinh. Mồm chạm tới đất, Thiên Bình không nói thêm gì ngoài câu: ” Đẹp… quá!”.
– Đẹp phải không? Tớ biết cậu sẽ thích mà. Số phòng của cậu là 18, nằm ngay bên dưới tán lá lớn nhất của cây hoa anh đào đó. Từ giờ, đây sẽ là nhà cậu, vậy nhé!
-̀ …ừm …
– À còn nữa, thứ hai lúc 7 giờ có mặt ở đại sảnh, nhà trường sẽ tổ chức lễ khai giảng nhập học. Đừng để bị lạc đó!
Sư Tử cười một nụ cười tinh quái rồi một khắc biến mất không để đối phương kịp phản ứng gì.
Thiên Bình hướng mắt lên tầng 3, nơi có cây anh đào đang nở rộ. Song cậu nhanh chóng cất bước đến căn phòng của mình.
Đang lên cầu thang thì gặp một nhóm 3 người đang từ phía trên đi xuống. Cầu thang khá nhỏ nên chỉ đủ cho hai người, nhưng bọn họ không nhường đường mà cứ thế dàng hàng ngang đi thẳng không thèm quan tâm tới sự có mặt của Thiên Bình. Một trong số chúng cản cậu lại, hắn có thân hình đô con hơn song gương mặt tuy điển trai nhưng có phần hơi dữ tợn. Hắn liếc đối phương một cái hâm dọa nhưng có lẽ Thiên Bình không hề hoang mang vã lại còn dè chừng hắn hơn.
– Tên kia tránh đường!
Hắn mạnh miệng. Thiên Bình cau mày, đúng là số cậu quá khổ luôn! Mới vài phút trước còn được yên ổn, bây giờ lại gặp phải bọn ngoài đường xó chợ, mong chúng không có chuyện phiền muộn gì chứ nếu cậu chọc tức chúng ắc hẳn sẽ chẳng còn gì nguyên vẹn nữa.
– Tao đang có chuyện rất phiền muộn đây.
Ặc! Sao nó biết được mình đang nghĩ cái gì chứ! Cậu ngạc nhiên. Quay sang mấy đứa khác thì thấy chúng đang bịt mồm cười khúc khích. Điều này càng khiến cậu thấy khó chịu hơn.
– Nè, có gì thì mau nói, tôi bận lắm!
– Hả! Bận gì?
Hắn trợn mắt, hung hăng giựt lấy tay Thiên Bình rồi chạy đi. Mấy tên kia nhìn theo sau đó lắc đầu nguầy nguậy, thở dài.
– Đại ca lại ham muốn rồi. Tội nghiệp nó ghê, chắc là đau lắm.
***
Quay lại với kẻ xấu số. Tại một địa điểm không có trên bản đồ, đùa thôi chứ nó không có cao siêu như vậy, chỉ là cái nơi đó nó khó tìm ra ấy mà. Mà khó tìm thì bọn nó dễ làm… à mà thôi. Thiên Bình đang ngồi ăn bánh uống trà rất thản nhiên cùng tên côn đồ… mít ướt!