[ Đam Mỹ ] 12 Chòm Sao Và Thế Giới Phù Thủy Thật " Amazing"! Tạm Drop - CHƯƠNG 2: Phép thuật là gì?
- Metruyen
- [ Đam Mỹ ] 12 Chòm Sao Và Thế Giới Phù Thủy Thật " Amazing"! Tạm Drop
- CHƯƠNG 2: Phép thuật là gì?
Sáng hôm sau, Thiên Bình giả ốm và thay em trai ở lại trông nhà. Đợi bóng cả hai đã khuất, cậu lẻn ra khỏi nhà đến chỗ cây đa già. Đúng như đã đoán, anh ta vẫn ở đó như thể đã biết trước rằng cậu sẽ đến.
Hải Sư vẫy tay về hướng cậu với khuôn mặt rạng rỡ khiến cậu đỏ mặt. Thiên Bình bước thật cẩn trọng tới nơi anh đang ngồi, không khí này căng thẳng hơn hôm qua, đến nỗi cậu không dám nhìn thẳng vào anh. Thấy thế, Hải Sư mới lên tiếng:
– Hình như cậu bị bệnh mà, sao đến đây sớm thế?
Câu nói như đánh trúng tim đen.
– Hả?… À… ờ thì… Mà sao anh biết được chuyện đó?
Thiên Bình trả lời ngắt ngừnh.
– Hìhì… Có cái gì trên đời này tôi không biết chứ!
Anh đắc chí ngẩn đầu lên trời cười lớn. Thiên Bình nhìn anh, cứ như tai hắn thính hơn cả dơi.
– À phải rồi, hay để tôi dẫn thêm mấy đứa bạn đến để anh làm quen nhé!
Cậu toang đứng lên định rời đi thì bị bàn tay trắng trẻo của anh giữ chặt lại, anh nắm tay cậu chặt đến phát đau. Thiên Bình bất giác định mắng anh thì bắt gặp ánh mắt u tối hằn trên khuôn mặt ấy. Cậu hơi ngạc nhiên rồi thôi. Từ khi gặp đến giờ lúc nào anh cũng vui vẻ với cậu dù cho cậu có tỏ ra bướng bỉnh. Thiên Bình hơi khó chịu, cũng cảm thấy buồn. Chợt giọng nói lạnh tanh cất lên:
– Thôi, đừng gọi họ tới, phiền phức lắm.
Thiên Bình không trả lời, đành ngồi xuống bên cạnh anh.
– Có chuyện gì sao? Trông anh không được vui.
– À không có gì. Chỉ là tôi không được tiếp xúc với họ như cậu.
– Bố mẹ anh không cho anh chơi với họ sao?
– Ừ.
Câu trả lời cụt lủn, vẻ mặt anh lại rất rạng rỡ nhưng cậu biết đó chỉ là nụ cười giả tạo. Không khí im lặng như trong phòng họp, Hải Sư không nhìn cậu, anh cảm thấy áy náy. Anh có nên nói cho cậu biết sự thật? Đầu óc anh rối bời, nếu nói ra chắc chắn sẽ là cú sốc lớn đối với cậu. Anh không muốn cậu buồn, cũng muốn cho cậu biết. Một cuộc đấu tranh tâm lí đang diễn ra.
– Có gì thì anh cứ nói ra hết đi, Hải Sư.
Thiên Bình như đọc được những gì anh đang nghĩ. Dù chỉ là một đứa trẻ nông thôn nhưng từ khi sinh ra, Thiên Bình đã có trực giác rất nhạy bén, có thể nói đó là năng lực bẩm sinh, đại loại là vậy. Không có câu nói dối nào qua mặt được cậu. Chính cậu cũng không hiểu lí do nào khiến mình như thế. Cậu chỉ im lặng và chấp nhận những gì trời ban, chỉ vậy thôi.
– Đã nói là không có gì rồi mà, đồ ngốc!
Anh vừa cười vừa xoa đầu cậu. Thiên Bình nheo mày rồi hất tay anh ra. Cậu đứng dậy phủi quần áo, ra vẻ giận dỗi.