[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 💼[TRỢ LÝ CHỦ TỊCH].16
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 💼[TRỢ LÝ CHỦ TỊCH].16
Chương 16
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Ánh mắt Hoắc Đình Trầm ảm đạm đến kinh hãi, lạnh lẽo nhìn Nguyễn Nhạc Đồng, giống như vô số mũi dao phóng về phía cậu ta. Nguyễn Nhạc Đồng bị đôi mắt mang hình viên đạn quét qua, mặt ngay lập tức xanh lè, dũng khí tiêu tan hơn phân nửa. Đến khi bình tĩnh lại, cậu ta mới phát hiện sau lưng mình đã toát mồ hôi lạnh, vải áo ướt dầm dề dính sát.
Trận bão này cũng không kéo dài được bao lâu, Đường Đường vội vàng ngăn cản Hoắc Đình Trầm trước khi hắn nổ tung, để tránh việc Hoắc Đình Trầm bóp chết luôn nhân vật chính làm những phân cảnh sau không diễn được nữa, Đường Đường nghĩ nghĩ, quyết định trấn an người đàn ông trước.
Ngồi sau bàn làm việc, Đường Đường lộ ra vẻ do dự, lại nhận thấy sức nắm tay của Hoắc Đình Trầm trong tiềm thức tăng lên, liền thở dài: “Tiểu Nhuyễn, em còn nhỏ, không biết con đi con đường này sẽ xảy ra chuyện gì, phải đối mặt với những gì, và … chúng ta cũng không hợp nhau, xin lỗi.”
Nguyễn Nhạc Đồng thật sự không muốn thổ lộ, chỉ cần làm cho Đường Đường tin rằng cậu ta thích Đường Đường, để những gì cậu ta sẽ làm thuận lợi hơn. Nghe Đường Đường gọi cậu ta là “Tiểu Nhuyễn”, cậu ta biết rằng mục đích của mình ngày hôm nay đã đạt được một nửa.
Cậu ta không dám nhìn Hoắc Đình Trầm đang nhìn chòng chọc vào mình như muốn xuyên thủng, cúi đầu đau khổ khóc nức nở: “Vậy … anh trai, em có thể tiếp tục ở bên cạnh anh được không?” Cậu ta diễn rất đáng thương” Em … em không làm gì khác, em chỉ đi cùng anh thôi anh ạ … Được nói chuyện với anh là em vui rồi.”
“Không được.”
Đường Đường còn chưa mở miệng, Hoắc Đình Trầm đã lập tức giành trả lời, đặc biệt sau lời từ chối, chủ tịch Hoắc vẫn cúi đầu bướng bỉnh nhìn Đường Đường, ý bảo Đường Đường gật đầu đồng ý với lời hắn nói, giống như một đứa trẻ con tranh sủng với cha mẹ, còn là cái dạng trẻ con phồng mang trợn má níu ống tay áo không chịu buông ra.
Đường Đường mải mê tưởng tượng đến mức không thể thoát ra được, hồi lâu mới ném ra đứa trẻ phồng má mà mình đã tưởng tượng trong đầu, tự nhủ phải nhanh dừng lại!
“Có thể.”
Để vở kịch tiếp tục, bố Đường miễn cưỡng đồng ý yêu cầu của Nguyễn Nhạc Đồng, sau đó cậu “rất” nhận thấy rằng bé Hoắc thậm chí còn không vui hơn.
Đường Đường hơi co rụt cổ lại, giống như một người cha thiên vị đứa con thứ hai, càng thêm chột dạ.
“Anh ơi, chúng ta ăn trưa cùng nhau nhé?” Nguyễn Nhạc Đồng vui sướng, tranh thủ mời luôn cho nóng.
Đường Đường theo tiềm thức nói: “Không, trưa nay tôi đi cùng …” Nhưng chưa kịp nói xong đã nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Nguyễn Nhạc Đồng, lập tức nhớ lại cảnh Nguyễn Nhạc Đồng khóc trong vòng tay cậu khi cậu rời trại trẻ mồ côi. Đường Đường mở miệng nhưng không đành lòng nói lời từ chối, một lúc sau, cậu gật đầu đáp lại lời mời của Nguyễn Nhạc Đồng.
Vẻ mặt của Hoắc Đình Trầm không còn có thể dùng từ xấu để hình dung, Nguyễn Nhạc Đồng cũng sợ ánh mắt như sắp giết người tới nơi của hắn, sau khi nhận được câu trả lời của Đường Đường,cậu ta vội vàng rời khỏi phòng làm việc.