[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 💼[TRỢ LÝ CHỦ TỊCH].12
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 💼[TRỢ LÝ CHỦ TỊCH].12
Chương 12
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
“Có khát nước không?”
Lâm Thanh Tễ nghiêng người triền miên với Đường Đường một hồi, thấy cậu ngẩn người, ngẫm lại thấy vừa rồi chơi quá độc ác, cảm thấy hối hận, họ hẳn phải nên nhẹ nhàng một chút —— anh ta cúi đầu cầm lấy chai nước, mở nắp ra và mớm lên miệng cho Đường Đường.
Đường Đường nuốt xuống uống mấy ngụm nước, thậm chí hết khát rồi liền ăn cháo đá bát, quay đầu không thèm nhìn Lâm Thanh Tễ. Tuy trợ lý Đường không nói gì, nhưng hai chữ “đang giận” được viết trên khắp cơ thể của cậu thật sự quá đáng yêu.
Lâm Thanh Tễ cười khẽ vài cái, anh ta đóng nắp chai nước khoáng, ôm Đường Đường đang tức giận, cằm đặt trên vai cậu, miệng dán vào lỗ tai rất cưng chiều gọi: “Đường Đường…”
Đường Đường: “……”
“Cưng ơi?”
Đường Đường: “……”
“Bé Đường Đường?”
Đường Đường: “……”
“Baby, được rồi… đừng giận mà cưng, anh biết sai rồi.”
Lỗ tai của Đường Đường càng ngày càng đỏ, cậu nhoài người về phía trước thoát khỏi vòng tay của Lâm Thanh Tễ, khàn giọng tức giận: “Ai … ai là cưng của anh! Đừng nói nhảm!!”
Cậu giận dỗi mím môi: “Đã nói đừng, anh… các anh vẫn làm như vậy!” Trợ lý Đường nghĩ đến chuyện vừa nãy, càng nói càng tức giận: “Còn bị người khác thấy! Anh…tôi…… !!”
Lúc này trợ lý Đường không còn vẻ ngoài điềm đạm, nho nhã của công tử quý tộc lúc ở công ty nữa. Hai tai cậu đỏ bừng, mắt cũng có sương nước, lắp bắp muốn mắng người, nhưng từ nhỏ đã ngoan hiền, không biết mắng là cái gì mới được, lại càng thêm tức giận, mím chặt môi đáng thương nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lâm Thanh Tễ đau lòng chết đi được: “Được rồi, được rồi, chúng anh sai rồi, chúng anh là phường khốn nạn, đừng giận nữa, được không?” Anh ta nắm lấy tay Đường Đường, xoa nhẹ một bên mặt, thành khẩn xin lỗi: “Xin lỗi cục cưng.”
Đường Đường không trả lời, bất mãn nhìn ra ngoài cửa sổ, Lâm Thanh Tễ như bị một bàn tay to vô hình nắm chặt, nhíu mày đau đớn.
Cục cưng của Lâm Thanh Tễ và Thẩm Lan Phong Phong bị nhìn thấy, cho dù không nói ra, họ vẫn muốn hủy thi diệt tích, nhưng thời gian không bao giờ có thể quay ngược, trên đời này không có thuốc hối hận, có hối cũng đã quá muộn.
Anh ta thở dài, nắm tay Đường Đường, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu, giống như tràn ngập tình yêu mà xoa, lại giống như khẽ đánh đánh trừng phạt.
Đường Đường mím môi không nói, vài giây sau, cậu do dự liếc nhìn Lâm Thanh Tễ, nhà khoa học Lâm rất đẹp trai, áo sơ mi trắng sạch sẽ không nghi ngờ gì phụ trợ thêm khí chất ấm áp và trẻ trung của anh ta. Lúc này anh ta đang khẽ cúi đầu, đưa tay lên mặt cậu xoa nhẹ, mặc dù không nói gì, nhưng nỗi xót xa và hối hận trào ra trong đôi mắt ấy thật sự là dịu dàng đến thấu tim.