[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 💉[BÁC SĨ CẤM DỤC].4
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 💉[BÁC SĨ CẤM DỤC].4
Chương 4
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
“Bác sĩ nhỏ, đang nghĩ gì vậy?”
Giọng nói lưu luyến của Sở Vọng cắt ngang sự suy tư của hai người, An Gia Cẩm vừa định trả lời thì phát hiện Sở Vọng gọi “bác sĩ nhỏ” …
Lông mi của An Gia Cẩm run lên, tự nhủ phải giữ bình tĩnh, Sở Vọng chưa biết cậu ta, vì vậy cậu ta phải thể hiện mặt hoàn hảo nhất của mình trước cậu ba nhà Sở.
Về phần Đường Đường đang suy nghĩ gì? Cậu chỉ đang nhớ lại lần đầu tiên Sở Vọng và An Gia Cẩm gặp nhau trong nguyên tác, hình như là … khi trực ca đêm tối hôm qua.
Cậu y tá ngây thơ đáng yêu nhìn thấy đại ca giang hồ đến bệnh viện chữa trị, cuối cùng trong quá trình nhập viện, y tá nhỏ gây ra mấy chuyện ngốc nghếch, làm đại ca xã hội đen vốn thiếu thốn tình cảm cười ra nước mắt. Một lần ép buộc tập thể dục trên giường, đại ca nếm được mùi ngon, càng bị động vật nhỏ ngon miệng này thu hút …
Đường Đường sờ sờ cánh tay nổi da gà, tuy cậu lờ mờ nhận ra đây chắc là văn hắc đạo thời xưa, nhưng… thôi bỏ đi, ít nhất nhóm công trừ hơi điên thì những mặt khác cũng còn tính là bình thường, không giống như thụ chính nước vào đầy đầu.
Tối hôm qua thụ chính vốn trực ca đêm đã bị nghỉ việc tạm thời, bây giờ Sở Vọng xuất hiện rõ ràng không quan tâm đến cậu ta, trong đầu Đường Đường đã có một kế hoạch.
“Tôi đến kiểm tra phòng, anh Sở, hôm nay có khó chịu không?” Đường Đường đi tới bên giường, vén một góc chăn bông lên, đặt ngón tay thon dài và xinh đẹp lên vùng bụng rắn chắc của Sở Vọng … nhẹ nhàng đè đè.
Sở Vọng hít vào một hơi, mùi hương trên người này quá thu hút, nhưng vẻ ngoài sạch sẽ của cậu lại khiến kẻ mất trí như hắn muốn chà đạp nhất.
Và đôi bàn tay đó … Chúng thực sự đẹp như ngọc, đặt lên bụng dưới của hắn, tức thì bụng nóng như lửa đốt, suýt chút nữa đứa em giữa háng đã chào cờ.
“Bác sĩ Đường, anh đang làm gì vậy?” Sở Vọng chưa kịp nói, An Gia Cẩm đã mở to mắt hét lên như bắt gian.
Sở Vọng u ám liếc nhìn đồ vật ngáng đường, đôi mắt như rắn độc đỏ khiến An Gia Cẩm cứng đờ, môi run lên, thật lâu không nói nên lời.
Đường Đường nghĩ thầm, đang làm gì hả? Đang quyến rũ trai của mi đấy, không thấy à? Vị bác sĩ đứng thẳng người, vẻ mặt lãnh đạm, không ai biết rằng dưới lớp áo blouse trắng che đậy hoa cúc co rụt, hai chân gần như mềm nhũn bởi lượng hormone nam động dục ào ạt này.
Vậy thôi đã cứng?
“Kiểm tra bàng quang xem có nước tiểu không.” Cậu rút tay, kéo chăn bông lại, rất cầu thị: “Anh Sở, anh cần đi tiểu ngay.” Cậu quay lại gọi An Gia Cẩm: “Đặt ống thông tiểu cho bệnh nhân.” Như thể không quan tâm chút nào.
An Gia Cẩm vui mừng khôn xiết, hai má nhuộm một màu hồng thơm ngon, vừa định đồng ý lại bị người trên giường bệnh chen ngang.
“Em tới đặt cho anh đi, bác sĩ.” Sở Vọng dựa vào giường bệnh, nhìn đóa hồng trắng kiêu hãnh, dịu dàng cười: ” … Anh sợ đau.”