[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🐶[CHÓ SĂN NHỎ].kết
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 🐶[CHÓ SĂN NHỎ].kết
Chương 21
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Giang Lăng Uyên đang cắm ống hút vào cốc nước, nghe thấy Đường Đường lẩm bẩm, trái tim nhiên nóng lên, không thể không nghĩ đến nếu đứa con của y có thể mang thai thì sẽ như thế nào …
Áp chế tà niệm không chịu nổi trong lòng, y đem cốc nước cắm ống hút đặt bên môi Đường Đường, nhìn cậu nghiêng đầu ngậm ống hút uống nước, trả lời cậu: “Đã qua nguy hiểm. Con ngủ bốn ngày, Giang Hình tỉnh lại một lần, nhưng vì vết thương lại lâm vào trong trạng thái mê man.”
Đường Đường ngậm ống hút trong miệng “ừm” một tiếng, uống ừng ực mấy hớp nước mới buông ra, nói: “Vậy con đi gặp chú.”
Giang Lăng Uyên cũng biết nếu không cho gặp, nhãi ranh này nhất định rất lo lắng, y bảo Đường Đường đợi một lát, sau đó đi ra đẩy một cái xe lăn qua, rồi không màng Đường Đường sống chết không chịu ngồi, vững vàng bế cậu ngồi lên đó đẩy ra khỏi phòng bệnh.
Bệnh viện quân y ra vào nghiêm ngặt, hơn nữa với quân hàm của Giang Hình, còn có hai binh lính cầm súng canh cửa khu phòng bệnh đặc biệt. Lúc Giang Lăng Uyên đẩy Đường Đường đến thì lưu loát hành lễ: “Chào chỉ huy!”
Giang Lăng Uyên tựa hồ không nhìn thấy con trai mình ngồi trên xe lăn đứng ngồi không yên, cảm thấy xấu hổ vì mình hoàn toàn không có việc gì lại mặt dày ngồi xe lăn, ừ nói: “Đi xuống trước đi.”
“Vâng.”
Hai lính canh tuân lệnh rút lui.
Giang Lăng Uyên đẩy Đường Đường ngồi trên xe lăn, ở bên ngoài khu đặc biệt, nhìn Giang Hình với nhiều dụng cụ trên giường bệnh qua một lớp kính, nói: “Chú ấy rèn luyện nhiều năm, sức khỏe rất tốt, khả năng hồi phục cũng cao, bác sĩ nghe nói vết thương trên người chú ấy rất nghiêm trọng, nếu người khác e khó có thể sống sót.”
Đường Đường ngồi trên xe lăn, trên má còn một vết thương đã kết vảy, nhìn người đàn ông bất tỉnh bên trong, hai mắt dần dần đỏ lên, trong lòng đau đớn giống như bị người nào đó tàn nhẫn dùng tay niết thật mạnh: “Con xin lỗi…con…”
Một bàn tay đột nhiên đặt ở trên tóc cậu, Đường Đường có thể cảm giác được mình được an ủi, cậu khó khăn dừng lại. Người đàn ông vuốt ve cậu, giọng nói vẫn kiên định như cũ: “Cục cưng, cha nói lời này không phải muốn con xin lỗi, mà là muốn con hứa ‘Con đã sai, con sẽ không bao giờ lấy mạng sống của mình để đổi lấy người khác…”
Cậu thực sự sợ hãi…
Giang Lăng Uyên cũng hiểu rằng trách nhiệm của một người lính là bảo vệ gia đình và đất nước, y thường cứu mạng người khác, nhưng lại lấy mạng của mình, đây là một điều bình thường, nhưng y có tư tâm …
Y hy vọng rằng Đường Đường có thể sống sót.
Đường Đường hốc mắt đỏ hoe, ngồi trên xe lăn mặc áo bệnh nhân màu xanh trắng, khó chịu há miệng không biết nên nói cái gì, đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu được một cái hôn rất nhẹ. Người đàn ông bất đắc dĩ: “Còn có người chờ con về nhà…”