[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🐶[CHÓ SĂN NHỎ].20
Chương 20
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Sư tử nhỏ ra ngoài chơi cả ngày, sáng sớm hôm sau, dưới ánh mắt vừa miễn cưỡng vừa kiêu hãnh của Vương Minh và đám con nhà quan binh, Đường Đường rời trại huấn luyện tân binh, chính thức gia nhập đội đặc chủng của Giang Hình, những người hướng dẫn đã huấn luyện cậu trước đây trở thành những người đồng đội có thể tin tưởng, cùng nhau luyện tập.
Cậu trẻ hơn so với đội viên bình thường, lại được huấn luyện có hệ thống trong thời gian ngắn, may mắn khi còn trẻ đã bị cố chỉ huy nghiêm khắc đè lên một tảng đá lớn nặng vạn cân, cộng thêm tính hiếu thắng của thanh niên, tốc độ tiến bộ khiến những người cho rằng cậu không xứng gia nhập bộ đội đặc chủng không khỏi kinh ngạc — quả là hổ phụ sinh hổ tử, Hỗn thế ma vương một khi nghiêm túc cũng rất ra dáng đàn ông.
…………
Thời gian huấn luyện đặc biệt tại căn cứ huấn luyện của quân khu từng chút một trôi qua, Giang Hình và Giang Lăng Uyên vẫn không theo đuổi được vợ, họ chơi đủ các loại kịch bản để dụ sư tử nhỏ cho họ một danh phận, nhưng sư tử nhỏ vẫn oán hận, còn cố tình phớt lờ lời dỗ dành, tỏ tình. Cắn cũng bị, đá cũng ăn, thế mà không lấy được chút hời nào, hai anh em cũng phải rầu rĩ không thôi.
Hôm nay Đường Đường vừa đi làm nhiệm vụ trở về, trải qua thời gian dài huấn luyện, bản chất thiện xạ trong người cậu dần dần trưởng thành, hoàn thành mấy nhiệm vụ đều rất xuất sắc, cậu là tiểu bối đầu tiên trong quân khu đại viện được quân công, tuy rằng huy chương không lớn, nhưng cũng đã trở thành con nhà người ta được rất nhiều dì nhiều thím của các trưởng bối trong phủ khen ngợi, cái tên hỗn thế ma vương cũng rất ít được nhắc đến.
Sau khi nhiệm vụ kết thúc, Đường Đường có một ngày để nghỉ ngơi, cậu cố gắng vượt qua sự chào đón thân mật cùng sự quan tâm của các dì các thím trở về đại viện nhà Giang, uể oải nằm trên sô pha chờ Giang Hình và Giang Lăng Uyên đi hội báo xong về nhà nấu cơm cho cậu, nhân tiện lấy điện thoại di động ra gọi video cho Kha Nguyên Huân đang ở nước X rất xa.
Điện thoại reo vài lần mới được kết nối, trên màn hình hiện ra khuôn mặt tươi tỉnh rõ rệt của Kha Nguyên Huân, cậu ta cười một tiếng cợt nhả: “U là trời ai thế này, xạ thủ Đường Đường của chúng ta đây mà? Sao hôm nay có thời gian gọi điện thoại cho tao thế, quân đội nghỉ phép à?”
“Phắn đê.” Đường Đường tiện tay nhặt một cái gối, nằm ở trên sô pha lắc lắc hai chân, cười mắng: “Kháy tao à? Muốn ăn đấm đúng không?”
Người trên màn hình điện thoại đã không còn suy sụp như khi bị đẩy ra nước ngoài, tinh thần sáng láng, có vẻ như đang sống rất tốt.
Cậu lại nói: “Được rồi, ông nội, không chọc mày nữa. Khi nào thì trở lại? Kha Gia Ngôn đang chịu khổ ở Nhà tù số 9, chức vị của cha mày cũng sắp bị đẩy đến bước đường cùng, không về nước xem thử à?”
Khi Kha Gia Ngôn gặp tai nạn, anh ta bị giam trong Nhà tù số 9, cha anh ta không rõ ràng mọi chuyện còn muốn đi cầu tình nhà Giang, nhưng không lâu sau, nhiều con nhà quan binh bị lừa đã về nhà khiếu nại với những người lớn tuổi của họ. Cha mẹ của họ cũng giận lên, gây ra cho cha Kha rất nhiều rắc rối trong quân đội, cha Kha ốc không mang nổi mình ốc, không còn đủ sức lo cho hai đứa con trai của mình, Đường Đường cũng nhân cơ hội này nhờ hai người đàn ông thả Kha Nguyên Huân khỏi ngôi trường giống như nhà tù đó, muốn cậu ta trở về nước, nhưng Kha Nguyên Huân đã có kế hoạch của riêng mình.