[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🐰[THỎ TRẮNG NHỎ].kết
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 🐰[THỎ TRẮNG NHỎ].kết
Chương 11
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Liễu tinh năm nay đã hai ngàn năm tuổi, cây cối cũng không dễ dàng trở thành linh, cho dù thành tinh cũng rất nhiều cây cối đều bị con người tước đoạt bản thể, nhưng y may mắn bản thể luôn luôn phát triển trên núi của Gia tộc Thỏ Linh Tiên, được gia tộc họ hết sức chăm sóc.
Đường Đường là con thỏ nhỏ cuối cùng của tộc Linh Cẩm, lúc nhỏ còn chơi xích đu trên thân cây liễu già, đáng tiếc … Lòng tham của con người vô tận, vì thọ mệnh họ bị tứ phương hành hạ giết chết, cả tộc thỏ Linh Cẩm dần dần tuyệt chủng.
Khi thỏ nhỏ liên hệ với y muốn rời nuối, cây liễu già đang ở phương Nam trừ túy, không thể quay về ngay, y đành trước mắt ủy thác cho Yêu Minh tìm giám hộ tạm thời cho thỏ nhỏ, còn hứa hẹn một phần thưởng hậu hĩnh.
Nhưng ai mà ngờ được! Ai ngờ tên khốn Lang Xuyên này bảo hắn chăm sóc con nít, hắn lại đi chăm sóc trên giường!
Không biết xấu hổ! !
Bạch Huyền ánh mắt lạnh như băng, yêu lực biến thành sương trắng quấn quanh thân thể nam yêu. Sát khí lăng liệt chỉ cần một ý niệm của chủ nhân là có thể khiến nam yêu trước mặt tóe máu ngay tại chỗ.
“Tôi đang hỏi…”
“Cây ông nội!”
Vừa nghe thỏ nhỏ gọi một tiếng, câu hỏi đầy sát khí của Bạch Huyền đột nhiên im bặt, chân mày hắn nhướng cao lên, một linh cảm xấu chợt dấy lên trong bụng hồ ly tinh.
Cây liễu già quay 180 độ nở nụ cười nhân hậu nhìn lên. Bên lan can, Đường Đường từ trên lầu thăm dò, giọng nói nhẹ nhàng tràn đầy vui sướng, cậu đứng dậy, chân xỏ dép lê lẹp bẹp chạy xuống.
“Ông nội cây, ông đã về rồi~”
“Này, chậm lại … chậm lại …” Liễu Ngô ai u kêu to. Cây liễu đại thụ đã 2.000 tuổi trông rất trẻ, chỉ là hành vi của y không hợp với khuôn mặt đôi mươi này chút nào. Những Yêu quái như y sống rất lâu, chỉ có đến lúc đại nạn mới nháy mắt già đi, giống như cây cỏ đột ngột mất đi sức sống.
Đường Đường mơ màng bò dậy khỏi giường, ngồi bên lan can nhìn xuống hồi lâu, mới ngửi được mùi quỷ quen thuộc từ nam yêu trước cửa.Ngay lập tức cậu chạy xuống như một viên đạn pháo nhỏ, nhưng lúc định nhảy vào vòng tay của Liễu Ngô lại đột nhiên phanh lại như nhận ra gì đó.
Đôi mắt đen của con thỏ nhỏ chớp chớp, khó hiểu khịt mũi: “Ông nội Cây, cái thứ màu trắng phát sáng trên người ông là cái gì vậy?”
Bạch Huyền: “……”
Màn sương trắng toát ra sát khí ngay lập tức biến thành một màn sương ẩm, làm sạch bụi cho liễu yêu, còn tiện thể bổ sung nước.
Bạch Huyền cười cười, nói dối không chớp mắt: “Tiền bối đi phương Nam trừ túy, quần áo còn bị dính oán khí của quỷ quái nên anh làm một thuật tinh lọc cho ông ấy.
Liễu Ngô: “…” Không biết xấu hổ hả?
Bạch Huyền mặt không đỏ tim không đập, Liễu Ngô đơ mặt, thầm nghĩ chỉ có kẻ ngu mới tin lời nói bậy bạ của mi, mà bên cạnh con thỏ ngu si Đường Đường khịt khịt mũi, cúi đầu xấu hổ, lại còn đi cảm ơn người ta.