[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🐰[THỎ TRẮNG NHỎ].6
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 🐰[THỎ TRẮNG NHỎ].6
Chương 6
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Giữa trưa, hoa hồng trên tủ đầu giường tỏa hương thơm ngát, ánh nắng ấm áp tràn vào cửa sổ lớn cao từ trần đến sàn, vẽ nên một vầng hào quang màu vàng xuống hai người ôm nhau trên giường.
Người đàn ông u ám nhắm mắt lại, vòng hai cánh tay trắng xanh mạnh mẽ ôm lấy thiếu niên, ngang ngược siết chặt trắng trẻo mềm mại trong vòng tay như một con cự long cuộn tròn.
Cậu bé trong cánh tay cự long khẽ nhúc nhích, khó khăn mở mí mắt. Hôm nay thời tiết tốt, mặt trời chiếu qua cửa sổ kính, chói sáng… đôi mắt đen láy nheo lại một lúc, nước mắt sinh lý chóng dâng lên.
Đường Đường bị cơn đói đánh thức, từ khi Liễu Vô Tương đưa Đường Đường về vào chiều hôm qua họ chỉ xoạc nhau … không ngừng xoạc. Mặt trời lặn rồi lại lên, Đường Đường ngất đi ngất lại mấy lần, mỗi lần đều bị trận làm tình đánh thức … Nghĩ đến đây, Đường Đường lại tự thán phục mình.
Thậm chí có thể chịu đựng một thiết lập không phải con người như vậy, mình đúng là một anh hùng bất khuất…
Thỏ nhỏ chép miệng, giật giật cơ thể muốn bò ra khỏi vòng ôm độc đoán của Liễu Vô Tương, hắn không nhúc nhích, còn cậu lại cảm thấy ừm … hình như có gì đó không đúng.
Thân nhiệt của yêu quái phía sau lạnh lẽo, da thịt hai người áp sát vào nhau, cơn buồn ngủ tan biến, tri giác toàn thân dần dần khôi phục … Đường Đường cau mày khó chịu, luôn cảm thấy có dị vật trong lỗ hậu, khóe mắt hơi đỏ lên, lỗ nhỏ theo bản năng thít chặt, đổi lấy việc bộ phận sinh dục cắm bên trong nảy lên.
“Hức …” Thỏ trắng nhỏ rên rỉ, màu đỏ cuối mắt dần dần lan ra, trong đôi mắt đen cũng ầng ậng nước.
Thở hổn hển một lúc, Đường Đường mới lặng lẽ vén góc chăn lên … Hai cơ thể trắng nõn trong chăn áp sát vào nhau, đuôi rắn ẩm ướt quấn lấy chân người. Lỗ nhỏ hôm qua sử dụng quá độ đến sưng đỏ vẫn còn cắm dương vật rắn. hai dương vật to dài cứng ngắc nằm trong ruột thịt mềm mại thoải mái cả một đêm, không hề rút ra chút nào.
Dường như cảm giác được cậu nhóc trong lồng ngực cử động, Liễu Vô Tương giật giật chân mày, cái đuôi rắn đen quấn quanh chân siết chặt, ngăn không cho con mồi nhỏ hắn ưa thích chạy trốn.
Đường Đường cắn môi, gần như vô thức che bụng, như muốn bảo vệ đàn con không tồn tại trong đấy.
Đuôi rắn mát lạnh như ngọc, quấn chặt lấy hai chân Đường Đường, cậu không dám động đậy, nhưng lại đói quá. Hơn nữa, một mình mình không ăn cũng không sao, nhưng … cũng không thể bỏ đói đàn con!
Nghĩ như vậy, tình phụ tử sáng ngời dần dần phá vỡ nỗi sợ hãi thiên địch.
Đường Đường phồng má, trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại phình ra một cái túi nhỏ, ôm chăn bông lẩm bẩm nói: “Sao còn chưa chịu dậy nữa, mặt trời mọc đến đỉnh đầu rồi…”
“Hừm, con rắn lười biếng, mặt trời lên rồi!”
“QAQ Đường Đường đói quá…”
“Oa … đàn con cũng đói quá …”