[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🐰[THỎ TRẮNG NHỎ].3
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 🐰[THỎ TRẮNG NHỎ].3
Chương 3
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đã hai ngày trôi qua kể từ lúc rời khỏi câu lạc bộ thể dục, mấy ngày nay, giới yêu quái thạo nhất là truyền tin đồn râm ran vụ việc Lang vương mang một con thỏ trắng nhỏ về nhà, còn rất cưng chiều. Đám động vật ăn thịt lấy làm lạ, động vật ăn cỏ cũng chả hiểu gì, các diễn đàn lớn trên mạng nội bộ của yêu quái toàn thảo luận vụ này.
#Hỏi: làm thế nào mà thiên địch lại ở cùng được với nhau! #
……
“Thỏ con, cà rốt không?” Bạch Huyền rũ mắt phượng xuống, nhàn nhã ngồi trên thảm, dùng ngón tay thon dài như ngọc cầm củ cà rốt to bằng ngón tay cái, đung đưa trước mặt thỏ trắng nhỏ.
Trong ổ rơm, thỏ nhỏ đang cố nhai chiếc bánh cỏ bằng cái miệng ba cánh rùng mình, im lặng co người lại.
Cáo chúc Tết thỏ, chẳng… có gì tốt đẹp.
Bạch Huyền nhướng mắt phượng, đầu cà rốt nhòn nhọn chọc chọc vào cái mông lông xù nhỏ thất vọng kéo dài giọng: “Không ăn thiệt hả…”
Con cáo cố gắng PR: “Cà rốt này là trồng trên núi Vân Quy đấy, ngọt thanh thơm giòn, rất mọng nước. Cắn một miếng, miệng sẽ tràn đầy hương thơm..”
Thỏ trắng nhỏ mềm mềm quên cả nhai bánh cỏ, lén vểnh một bên tai dài, vừa nghe vừa nuốt nước bọt. Bạch Huyền ánh mắt hiện lên ý cười, dụ dỗ tiếp: “Nghe nói tiểu yêu quái ăn cỏ rất thích, bé con không muốn ăn sao?”
Con cáo thở dài: “Thật đáng tiếc…”
Đường Đường nuốt nước bọt, nhìn củ cà rốt mềm rồi lại nhìn chiếc bánh cỏ xanh mướt, lập tức cảm thấy chiếc bánh hai tay lông tơ đang cầm — không thơm.
Nhưng từ trực giác của động vật nhỏ, Đường Đường trong tiềm thức cảm thấy củ cà rốt không phải thứ tốt, dúm lông trắng lắc lắc mông, vùi đầu tiếp tục hự hự gặm bánh cỏ.
Không nghe không nghe, đừng hòng xí gạt thỏ trắng nhỏ!
Bạch Huyền dụ dỗ không thành, lấy lại củ cà rốt, không hề khó chịu mà cười chọc vào cái mông mềm mại của thỏ trắng, “Bé ngốc cũng khá thông minh đấy.”
Đôi tai mềm mại của Đường Đường giật giật – hừm, anh mới là bé ngốc!
Lang Xuyên đang ngồi sau bàn làm việc nhíu mày, vứt báo cáo của yêu tộc trong tay, nhìn Bạch Huyền đang chơi đùa vui vẻ, cáu kỉnh nói: “Con cáo chết bầm kia, định ăn nhờ ở đậu trong nhà ta không đi đúng không?”
Lang tộc có hệ thống phân cấp nghiêm ngặt, sinh sôi nảy nở nhiều thế hệ, thân là lang vương, Lang Xuyên vài trăm năm bận tối mắt tối mũi, rất muốn nhanh chóng thoái vị.
Nhưng Bạch Huyền thì khác, năm đó đất hoang biến mất, ở Trung Nguyên chỉ còn lại một con cáo chín đuôi, tuy rằng không thể về Thanh Khâu nhưng hắn sống rất phong lưu phóng khoáng.
Bạch Huyền nghe thế cong môi cười, vuốt vuốt thỏ nhỏ trả lời hắn: “Đúng rồi, dù sao tôi cũng có rất nhiều thời gian ~”
Mẹ nó!
Lang Xuyên nghiến răng, tức giận cầm lấy tài liệu, nhanh như chớp xử lý đống đồ, rồi đẩy ghế ra, đi về phía ổ cỏ nhỏ.